Thấy đám người kia kẻ thì chết người thì bị thương, Tam Bàn không nhịn được mà cười ha hả: "M*, ai bảo chúng mày truy đuổi tao, một lũ rác rưởi!"
"Không ngờ kẻ tham ăn cũng có tác dụng của kẻ tham ăn, cái hố băng tốn biết bao nhiêu thời gian mới đào ra được hóa ra còn có công dụng này nữa." Đại Bân cũng cười, giơ tay lên vỗ vai Tam Bàn: "Đã nghe thấy chưa, lão đại nói muốn thưởng cho cậu năm cân thịt nướng, ở cái nơi lạnh khủng khϊếp này, năm cân thịt nướng còn đáng giá hơn năm cân vàng đó!"
Tam Bàn cười hì hì, ngước mắt lên nhìn về phía Lệ Nam Hành: "Lão đại, nói lời phải giữ lời nhé!"
Lệ Nam Hành liếc mắt nhìn Tam Bàn, cười lạnh một tiếng, không để ý tới anh ta, chỉ tiện tay nhét súng vào bên hông: "Phía trên còn có một đám người chờ giải quyết, khi nào xong sẽ thưởng cho cậu."
"Yes sir!" Tam Bàn phấn khởi đứng thẳng giậm chân tại chỗ, vừa giậm vừa cười: "Mẹ kiếp, cái đám ngu xuẩn này, nói xông lên là xông lên. Đúng là chúng không nghĩ tới sức mạnh của một kẻ tham ăn lại có thể đục ra một cái hố trên mặt băng ở nơi mấy trăm năm không có ai đục phá gì này. Ha ha ha ha, tôi đã nói béo không phải lỗi của tôi, ăn cũng không phải cái tội mà, ha ha ha..."
Thấy dáng vẻ đắc ý của Tam Bàn, Phong Lăng cũng lắc đầu cười. Cô cất súng xong, không nhìn đám người ngã trên mặt đất phía sau mà lại bước nhanh về phía trước, cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chieu-vo-dien-cuong/495787/chuong-888.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.