Hàn Kình nháy mắt với Phong Lăng, dùng ánh mắt “không cần phải nói gì cả” để nhìn cô, cổ vũ cô lần cuối cùng, sau đó nghênh ngang rời đi.
Phong Lăng, “...”
...
Nửa đêm, phần lớn các thành viên của đội Một và bốn người khác của đội bắn tỉa đều ra ngoài.
Sân huấn luyện và khu sinh hoạt của đội Một và đội bắn tỉa cách đó gần nhất, lúc này bốn bề yên tĩnh và trống vắng.
Phong Lăng cầm chìa khóa của Hàn Kình, tới chỗ anh ta lấy vài chai rượu, rồi theo lời anh ta dặn, nhờ người trong nhà ăn của căn cứ làm vài món nhắm, cuối cùng xách đồ về.
Nhưng cô không thay đồ nữ, dù gì chuyện này cũng không quá cần thiết, hơn nữa mấy thứ mà lần trước Tiểu Hứa mua cho cô đã bị vứt đi hoặc hủy bỏ từ lâu rồi, trong phòng cô cũng không có bất cứ bộ quần áo hay món đồ nào của con gái.
Khi xách đồ về đến chỗ ở, bởi vì hành lang không có ai nên có cảm giác cảnh còn người mất, chỉ vương lại ánh trăng bàng bạc của đêm tối hắt từ ngoài cửa sổ vào.
Phong Lăng giẫm lên ánh trăng sáng, bước tới tầng lầu của cô và Lệ Nam Hành.
Không phải cô thật lòng muốn nghe theo ý kiến chỉ điểm của Hàn Kình mà làm gì đó.
Nhưng sau lần Lệ lão đại giúp cô đỡ đạn trước đó, cô mới thật sự ý thức được rằng nhiệm vụ có mức độ nguy hiểm cao khác hẳn với những nhiệm vụ trước đó mà cô từng nhận. Ở căn cứ này, những người mới như họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chieu-vo-dien-cuong/495763/chuong-864.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.