AK liếc nhìn ra phía bên ngoài, nói với điệu bộ xem thường: "Là xe của em gái Bác sĩ Văn."
Phong Lăng cầm ly nước A K tiện tay rót đầy giúp cô, đôi con ngươi trong suốt không tiếp tục nhìn ra ngoài nữa.
"Thật sự không cần tôi tới phòng y tế cùng cậu sao?"
"Không cần, anh đi huấn luyện đi."
Anh ta nhìn cả người Phong Lăng đều là mồ hôi thì đoán hẳn là cô muốn đi tắm rửa. Nhiều năm qua, cô vẫn giữ một thói quen quái gở là không thích có người ở trong phòng lúc mình tắm, A K không nghi ngờ gì, dẫu sao trên thế giới này cũng có rất nhiều người kỳ quái.
"Được, vậy có việc gì thì cậu gọi điện thoại cho tôi! Tôi sẽ nói với anh Kiều một tiếng, xin anh ấy cho phép tôi mang di động trong người suốt buổi huấn luyện hôm nay."
"Ừm."
Cửa phòng mở ra rồi lại đóng vào, A K đã đi xa.
Trong phòng không còn ai, cuối cùng Phong Lăng mới thở ra một hơi thật dài, để lộ tất cả mệt mỏi và khó chịu trong người. Cô muốn đứng lên nhưng vì eo mỏi lưng đau và nhất là cảm giác tê dại đau nhức trên cánh tay nên vất vả lắm mới đứng lên được, sau khi uống hết mấy ngụm nước, Phong Lăng mới từ từ, nặng nề bước tới phòng tắm.
Mỗi ngày ở trong căn cứ đều là huấn luyện không ngừng và mồ hôi, tắm rửa giống như ba bữa một ngày, không thể thiếu được.
Chỉ là lần này Phong Lăng tắm lâu hơn một chút, thường ngày, cô đều tắm gội dưới vòi sen trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chieu-vo-dien-cuong/495755/chuong-856.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.