Nói xong, Quý Noãn cố sức bế bạn nhỏ Mặc Cẩn Ninh mới ba tháng đã trắng trẻo mập mạp quay người, vừa đi vừa nói: “Ba sắp nấu cơm rồi, con ngoan ngoãn lên giường bú sữa nhé. Nếu không, mẹ không kịp ăn tối là mẹ uống sữa bột của con đấy.”
Mặc Cảnh Thâm rất xấu hổ về hành vi “đe dọa” con của Quý Noãn, có điều, lúc này có lẽ anh càng khϊếp sợ vì hành vi muốn giành sữa với con của cô hơn.
"... Anh hay để em đói lắm à?” Không biết anh biến đâu ra một miếng bánh ngọt, đồng thời xoa đầu cô, điệu bộ này hệt như hành động xoa đằu em bé khi cho con bú của cô.
Quý Noãn hài lòng vừa bế con vừa bê bánh ngọt ra phòng khách. Cô ngậm miếng bánh ngọt trên muỗng, quay đầu lại, vừa khéo bắt gặp ánh mắt dịu dàng chưa kịp thu lại của Mặc cảnh Thâm.
Nhớ lại trưa nay nếu mình không phải đang uống đồ do chị Tràn nấu, thì cũng ngồi trên sofa vừa xem tivi vừa ăn trái cây và đồ ăn vặt, Quý Noãn tự kiểm điểm mình, ngậm muỗng hỏi: “Có phải gần đây em ăn nhiều quá không?”
Lúc mang thai cô cũng không béo lên bao nhiêu, ba tháng nay cơ bản đã gầy lại như trước. Nhưng nghe chị Trân bảo cô nên ăn nhiều chút, béo lên chút mới đẹp, Quý Noãn ỷ mình vẫn đang trong thời gian cho con bú, không cần lo lắng đến dáng người, vì vậy ngày nào cũng ăn rất nhiều, nhưng vẫn không béo lên được.
Mặc Cảnh Thâm bình thản nhếch môi: “Em có ăn nhiều hơn nữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chieu-vo-dien-cuong/495636/chuong-737.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.