Mặc Cảnh Thâm đi dạo với Quý Noãn trên con phố nhỏ một hồi lâu. Trước đây, lúc Quý Noãn đi dạo thường thích mua đủ thứ đồ chơi linh tinh nho nhỏ, bây giờ cũng không ngoại lệ. Cho dù mắc bệnh, trí nhớ tạm thời rối loạn, không được tỉnh táo, nhưng sở thích của cô vẫn giống hệt như trước kia.
Hai người mua rất nhiều đồ, đến khi về tới khách sạn, Quý Noãn đã mệt đến mức chẳng thèm bơi lội, ngã xuống giường là rúc vào chăn ngủ luôn.
Tốc độ ngủ cực nhanh của Quý Noãn hiện nay chẳng khác gì đứa trẻ lớn xác vô tư lự, nói ngủ là ngủ ngay.
Mặc Cảnh Thâm mỉm cười nhìn một lát, sau đó bước tới kéo chăn mền lên giúp cô, vén sợi tóc vương trên gò má ra sau rồi xoa đầu cô một cái. Sau khi xác định cô đã ngủ, anh xoay người bước đến sofa trong phòng khách.
Vừa tới phòng khách, giám đốc quản lý khu du lịch ở Argentina của Tập đoàn Shine đã gọi điện thoại đến, thấp thỏm hỏi: “Mặc tổng, anh thật sự muôn chấm dứt dự án liên kết hợp tác du lịch của Argentina và công ty người Hoa ư?”
“Phải.”
"... Tôi vừa nhận được tin mà cứ tưởng mình nghe nhầm. Họ nói anh hủy bỏ tư cách tham gia dự án của Argentina.”
“Ông nghe không lẫm đâu, cứ làm đi.”
“Vâng, tôi hiểu rồi.”
***
Quý Noãn của hiện giờ hoàn toàn không biết Mặc Cảnh Thâm biết nấu cơm. Lúc ở Ngự Viên, tất cả các món ngon và thức ăn dinh dưỡng bổ não đều do chị Trần và người giúp việc nấu.
Quý Noãn ngủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chieu-vo-dien-cuong/495613/chuong-714.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.