Đâu chỉ có năm tiếng.
Đèn phòng cấp cứu vẫn sáng cho đến tám giờ sáng ngày hôm sau. Tần Tư Đình bay cả đêm đến nơi mà Quý Noãn vẫn chưa được đưa ra khỏi phòng cấp cứu.
“Vào bao lâu rồi?” Trước khi đến Tần Tư Đình cũng đã tìm hiểu tình hình qua A K, nên không hỏi thêm gì cả. Thấy cuộc phẫu thuật cấp cứu vẫn chưa kết thúc thì anh chỉ hỏi câu này.
Nam Hành cầm điếu thuốc trong tay nhưng ngồi bên trong không hút, chờ suốt đêm. Anh đưa mắt nhìn Tần Tư Đình, lạnh nhạt nói: “Hơn mười hai tiếng rồi.”
Tần Tư Đình không biết là thở phào nhẹ nhõm hay là gì, anh chỉ khẽ gật đầu rồi nói: “Trước đây khi tôi còn ở Los Angeles cũng từng cùng Bác sĩ Wendel cứu cái mạng của cậu. Tay nghề và kỹ thuật mổ gắp đạn từ những vị trí nguy hiểm của Bác sĩ Wendel vô cùng khéo léo. Hồi đó tôi cũng chỉ phối hợp hỗ trợ ông ấy chút ít trong phòng phẫu thuật, bây giờ tôi không có ở trong đó nhưng vẫn tin tưởng Bác sĩ Wendel đủ năng lực cứu Quý Noãn. Dù sao cũng đã qua một thời gian dài như vậy mà chưa tuyên bố bỏ cuộc thì cứ chờ thêm chút nữa.”
“Bây giờ người sốt ruột là tôi sao?” Nam Hành giơ tay chỉ vào “tảng đá” đang ngồi trên ghế băng bên ngoài cửa phòng cấp cứu.
Tần Tư Đình nhìn về phía Mặc Cảnh Thâm rồi bước đến, đứng từ trên cao nhìn xuống: “Coi như là thời thế thay đổi. Trước Quý Noãn vừa sẩy thai xong thì ngày nào cũng vô vọng ngồi bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chieu-vo-dien-cuong/495588/chuong-689.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.