Thà rằng cô cứ nằm trên giường quấn chăn không để lộ chút nào còn hơn. Chứ cô mặc như vậy, còn để lộ hết đủ loại chứng cứ anh lưu lại trên cơ thể từ đêm qua thì chính là khiêu chiến với sự tự chủ bé tí tẹo của anh khi nhìn cô bị bệnh thiếu điều chết đi sống lại ngay lúc này. Mặc Cảnh Thâm đưa nhiệt kế cho cô rồi lập tức ngoảnh đầu đi và nói: “Đo nhiệt độ lại đi, không sốt thì không cần uống thuốc nữa.” Quý Noãn nhận lấy rồi đọc kết quả: “Ba bảy độ.” Anh ừ một tiếng, không nói thêm, thậm chí còn không nhìn lại cô. Đúng lúc này điện thoại di động của anh vang lên. Quý Noãn nhân lúc anh đi ra cửa sổ nghe điện thoại thì cũng bước xuống giường, bước đến lấy điện thoại của mình mới được sạc pin. Cô vừa cầm điện thoại đi về giường vừa nghe giọng nói khe khẽ của anh như đang nói chuyện với người bên Mỹ gọi về. Cô nghe thấy anh bình thản trả lời, hầu hết là những chuyện liên quan đến bên Los Angeles. Bây giờ Quý Noãn mới nhớ ra, Tập đoàn MN dời trụ sở về nước thì thỉnh thoảng chỉ cần qua Luân Đôn xử lý vài chuyện là được. Nhưng trụ sở của Tập đoàn Shine vẫn còn ở bên Mỹ, xét cho cùng Hải Thành cũng chỉ là một chi nhánh thôi. Lần này Mặc Cảnh Thâm về nước cũng đã lâu rồi, nhưng chắc là anh vẫn phải quay về Los Angeles mà phải không? Lúc trước anh và Mr. Vinse cũng từng trao đổi, Tập đoàn Shine là một tập đoàn có nền móng vững chắc từ mấy chục năm nay ở Mỹ, không giống Tập đoàn MN nói chuyển là có thể chuyển được. Nền móng của Tập đoàn Shine là ở Mỹ, nên đúng là anh không thể lưu lại Hải Thành quá lâu. *** Trời dần về đêm. Quý Noãn ngồi tựa vào giường mà không thể nào ngủ được, nhất là khi trong phòng cô chỉ có một cái giường lớn, mà đến giờ Mặc Cảnh Thâm không hề có ý định đi về. Đêm qua anh ngủ trên chiếc giường lớn này, chẳng lẽ đêm nay anh cũng định ngủ lại đây? Quý Noãn nhìn điện thoại di động, thi thoảng liếc mắt về phía phòng tắm, nghe thấy tiếng nước chảy bên trong. Anh tắm xong, khi cửa phòng tắm mở ra thì cô mới thu lại ánh mắt, tiếp tục nhìn điện thoại. Không chờ cô hỏi, anh tắm gội xong thì trực tiếp lên giường. Tự nhiên như hai người bọn họ vẫn là vợ chồng, chưa hề ly hôn. Quý Noãn vừa nằm xuống giường thì chợt liếc nhìn đồng hồ, mím môi nói: “Em đói.” Động tác vén chăn của anh vẫn không ngừng lại, anh nằm sát cô, liếc nhìn cô gái rõ ràng đang kiếm chuyện, nhưng lại không lật tẩy: “Em muốn ăn gì?” Đúng là trước đó Quý Noãn chỉ ăn ít cháo, mấy thứ đó tiêu hóa rất nhanh. Bây giờ đã gần mười một giờ, cô có kêu đói cũng không hề quá quắt. “Ăn mì.” Quý Noãn cụp mắt xuống tiếp tục nhìn điện thoại, không nhìn đến anh: “Nếu bây giờ em chỉ được ăn nhẹ thì cũng chỉ có mì là ăn được thôi.” Anh cầm điện thoại lên: “Anh gọi người đến quán mì gần đây mua cho em một bát.” “Em không muốn ăn mì bên ngoài.” “Vậy em muốn ăn mì ở đâu? Của khách sạn à?” “Em muốn ăn mì anh nấu.” Anh không lên tiếng, Quý Noãn ngưng lại một chút, liếc sang thì thấy anh đang cúi xuống nhìn cô. Cô lập tức dời mắt đi, vẫn tiếp tục dán mặt vào xem bộ phim mới công chiếu, thờ ơ nói: “Không được à? Vậy thì thôi.” “Nếu đây là khách sạn Thịnh Đường thì bất cứ lúc nào anh cũng có thể bảo họ để dành một căn bếp trống cho anh xuống nấu mì. Nhưng khách sạn này là tự em chọn, anh không biết bây giờ họ có cho anh ra vào bếp của họ không.” Dường như Mặc Cảnh Thâm cũng không có ý định từ chối, giọng nói vừa nhẫn nại vừa dỗ dành, dù cho cô cố ý làm khó hay thách thức thì anh cũng không có ý kiến gì. “Ờ, thế thôi không ăn nữa vậy.” Giọng Quý Noãn vẫn thờ ơ, mắt vẫn dán vào màn hình điện thoại: “Dù sao em cũng nói đại vậy thôi. Muộn thế này rồi mà còn hành hạ người ta như vậy thì cũng không hay lắm.” Phim cô mới mở trên điện thoại là của một đạo diễn nổi tiếng, mới bắt đầu đã là cảnh đánh đấm. Quý Noãn xem một lát liền cảm thấy đau đầu, lập tức chuyển sang phim khác. Giọng anh lại vang lên bên cạnh cô: “Thèm ăn mì anh nấu lắm sao?” Cô cũng không ngước mắt lên: “Ừ, vốn dĩ đang không thấy ngon miệng, mì gọi về có quá nhiều dầu mỡ, có ngon đến mấy thì cũng không quen.” Anh không nói gì nữa, nhưng Quý Noãn cảm nhận được anh vén chăn bước xuống giường. Giường chỉ còn lại một mình cô nằm, lúc này ánh mắt cô mới nhìn theo bóng lưng của anh, thấy anh đi thay quần áo. Chẳng lẽ anh muốn đi nấu mì cho cô thật sao? Thật ra thì cô chỉ muốn kiếm cớ, không muốn anh ngủ cùng cô trên giường. Nhưng đúng là cô hơi đói. Mặc Cảnh Thâm biết thừa cô đang cố tình hành hạ anh, cũng đang cố tình muốn tách anh ra. Quý Noãn nhìn thấy anh thay sơ mi quần âu thì lập tức thu hồi ánh mắt, tiếp tục xem phim trên điện thoại. Cô thầm thắc mắc, khách sạn này không giống khách sạn lớn như Thịnh Đường, lại càng không phải khách sạn được Tập đoàn Shine đầu tư, không dễ gì mà yêu cầu người ta sắp xếp một phòng bếp trống cho anh. Cô nghĩ vớ nghĩ vẩn không bao lâu thì anh đã đi ra cửa. Trong phòng lập tức im ắng, tiếng phim trên điện thoại của cô vang hẳn lên. Quý Noãn thấy bỗng dưng mình trở thành một đứa trẻ con rất ngây ngô, đến cả cách phát tiết cũng ngây thơ, nhưng cô lại không kiềm chế được. Đoán chắc Mặc Cảnh Thâm phải mất một lúc nữa mới về, Quý Noãn đặt điện thoại xuống, bước xuống giường đến chỗ vali tìm ít kem dưỡng da. Sau đó cô cẩn thận xoa kem dưỡng da lên hết chỗ da lộ ra bên ngoài váy ngủ. Những chỗ nào có dấu vết mập mờ tím hồng đều bị cô chà xát thêm vài cái, hi vọng mấy vết này có thể mau tan. Nếu không thì cô cũng không thể cứ mặc quần áo dài tay cao cổ khi thời tiết mới chớm Thu được. Hơn nữa, nhiệt độ ở Hải Thành không thấp như Bắc Kinh mà vẫn còn hơi nóng. Sau khi cô quay về thì cũng không thể không đi gặp người khác. Xoa đến nửa ngày, da cũng đỏ ửng lên thì cô mới cau mày quay về giường. Da cô bây giờ thật sự chỉ hơi mạnh tay một chút là đã để lại dấu vết, chẳng trách đêm qua anh như bị ma ám, liên tục phóng túng trên người cô. Quý Noãn sầm mặt quay về giường, vén chăn lên chui vào. Mặc kệ bây giờ Mặc Cảnh Thâm đi ra ngoài mua mì hay nấu mì, cô cứ cầm điện thoại lên xem phim tiếp, tránh cho đầu óc nghĩ vơ vẩn lan man sang chuyện khác. Chợt điện thoại di động trong tay cô khẽ rung lên. Quý Noãn dừng một chút, tắt phim đi, mở WeChat ra nhìn thấy Mặc Cảnh Thâm hỏi: “Em muốn ăn mì gì?” Quý Noãn trả lời: “Có sẵn hải sản không? Mì hải sản cũng được.” Dù sao thì nấu càng lâu càng tốt. Anh gửi tin nhắn thoại đến, giọng nói trầm thấp nhẫn nại: “Mới hạ sốt xong, không ăn được hải sản, đổi món khác đi.” Quý Noãn tỉnh bơ nhắn lại: “Được, tùy anh.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]