Nhưng sao Mặc Cảnh Thâm lại hỏi anh thế nào?
Tay Quý Noãn dán trước ngực Mặc Cảnh Thâm, trái tim bất giác nảy lên, thoáng chốc đắm chìm vào giấc mộng ban nãy.
Trong mơ, lúc miệng Quý Noãn chảy máu, cô ngã xuống đất, không đứng lên nổi thì bỗng nhiên có một người đàn ông xông tới. Trông anh không khác bây giờ là mấy, chỉ có mái tóc là ngắn và gọn gàng hơn. Quãng thời gian mười năm chẳng hề lưu lại bất kỳ vết tích nào trên người anh.
Trong mơ, cô không thể thấy rõ vẻ mặt của Mặc Cảnh Thâm. Anh rất xa xôi, không thể chạm đến, giống như mười năm ấy vậy.
Quý Noãn nằm trong lòng anh, rầu rĩ đáp: “Dù thế nào thì anh vẫn đẹp trai.”
Ngón tay thon dài của anh bất chợt lướt qua mặt Quý Noãn, trán anh kề trán cô, khàn giọng hỏi: “Thật không?”
Đột nhiên Quý Noãn không dám nhìn thẳng vào mắt anh, chỉ liếc anh một cái rồi vội gật đầu: “Thật!”
Mặc Cảnh Thâm nắm cằm cô, cúi đầu hôn xuống, cọ xát qua lại, cuối cùng còn cố ý cắn môi cô một cái không nặng không nhẹ, liếm khóe miệng cô: “Trong giấc mơ, anh cũng hôn em thế này sao?”
Quý Noãn: “…”
Đương nhiên là không.
Anh chính là người mà cho dù muốn, cô cũng không thể gặp.
Đang nằm ngửa trên giường, Quý Noãn nhắm mắt trở người, đưa lưng về phía anh, đáp mập mờ: “Dù sao cũng không lưu manh như anh bây giờ. Em muốn ngủ, anh không mệt à?”
“Ừ, anh ôm em ngủ.” Anh nằm sau lưng Quý Noãn, vòng tay ôm cô vào lòng.
***
Bốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chieu-vo-dien-cuong/495247/chuong-348.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.