Sáng sớm hôm sau, Quý Noãn dậy thật sớm đến phòng bếp nghiên cứu vài phương thức làm bánh ngọt cùng bà Vạn Châu.
Trước đây, cô từng nghe Mặc Cảnh Thâm nói mẹ anh hay nghiên cứu về phương pháp dưỡng sinh, rất am hiểu các loại ẩm thực. Chẳng qua do người giúp việc trong nhà nhiều quá, bình thường không cần bà động tay động chân vào việc gì. Tuy nhiên, bà vẫn hay tìm cơ hội vào phòng bếp nghiên cứu các món ăn ngon.
Quý Noãn đang bận đánh trứng gà giúp bà, đột nhiên bị đút một miếng bơ lạc vừa ngọt vừa thơm vào miệng.
“Mùi vị thế nào?” Đôi mắt Vạn Châu nhìn cô sáng lên, vẻ mặt như đang đợi con dâu khen ngợi.
Quý Noãn cười, liếm một ít bơ lạc dính trên viền môi, chép miệng, tỏ ý còn chưa thỏa mãn: “Cực ngon! Đây chắc chắn là bơ lạc ngon nhất trên đời mà con từng ăn!”
Biết rõ phần nhiều là do cô nhóc này nịnh nọt, nhưng Vạn Châu vẫn vui vẻ đút thêm một miếng cho cô. Sau đó, lúc xoay người đi lấy bánh ngọt, bà còn nói thêm: “Con và Cảnh Thâm vẫn luôn ở Ngự Viên phải không? Mẹ cũng quen biết chị Trần, tài nấu nướng của chị ấy không tồi đâu, con ăn có quen miệng chưa?”
“Chị Trần làm đồ ăn rất ngon, với lại con cũng không kén ăn ạ.”
Vạn Châu nhìn dáng vẻ sử dụng máy đánh trứng của Quý Noãn thì cười hỏi: “Con… biết nấu ăn à?”
Động tác Quý Noãn khựng lại, cô cúi đầu nhìn động tác xem như khá chuyên nghiệp của mình, đáp: “Con chỉ biết một chút chứ không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chieu-vo-dien-cuong/495245/chuong-346.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.