“Bà Mặc, cô đừng nhìn Phong Lăng gầy gò bé nhỏ, mỗi lần tập luyện cô ấy còn lợi hại hơn cả chúng tôi, bao giờ đánh nhau cũng luôn là người xông lên đầu tiên. Nói đến đánh cận chiến thì đến tám mươi phần trăm người trong căn cứ không thắng nổi cô ấy, còn lại hai mươi phần trăm thì cũng phải tùy xác suất mới có thể chiến thắng, vô cùng siêu!”
A K vừa nói vừa vô cùng hào sảng đập tay lên vai Phong Lăng, hoàn toàn như đang ở bên cạnh một người anh em như mình.
Phong Lăng cũng không tránh né, chỉ lành lạnh nói: “Đừng có mà nói quá.”
A K cười: “Sao hả, cô sợ bà Mặc biết địa vị của cô trong căn cứ chúng ta thì sẽ kích động mà tăng lương cho cô sao? Này, cũng không phải là bà Mặc không trả nổi…”
“Biến đi.” Phong Lăng đẩy anh ta ra: “Tôi dẫn cô ấy đi đến chỗ này một chút, anh là đàn ông đàn ang đi theo làm gì.”
“Tôi cũng không đoán ra được cô có thể tán gẫu chuyện phụ nữ gì với bà Mặc. Lần trước tôi bắt gặp cô đắp mặt nạ thì cô đã lúng túng đến muốn đập vỡ điện thoại di động của tôi…”
A K còn chưa nói dứt câu, nhìn thấy Phong Lăng mới giơ chân lên đạp thì đã nhanh nhẹn lắc người co giò chạy.
Quý Noãn đứng bên sân tập cười, nhìn bóng lưng A K đang chạy nhanh như bay, rồi lại đảo mắt nhìn những người đang tập luyện bên trong, hai tay vịn vào lan can kim loại. Tay chạm vào lạnh như băng mới cho cô cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chieu-vo-dien-cuong/495238/chuong-339.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.