Quý Noãn không hề ngạc nhiên: “Tôi nhận ra điều đó mà. Một người có thể lạnh lùng cắt rời con búp bê mặc áo cưới dễ thương như vậy rồi cắm đầy lưỡi dao gửi từ Mỹ về Hải Thành, có nói rằng tính cách cô ta không u tối thì tôi cũng không tin.” “Vậy vừa rồi cô còn nói chuyện với cô ta làm cái gì? Cô đã biết cô ta tới là có ý đồ rồi mà.” Quý Noãn đưa mắt nhìn Phong Lăng, mỉm cười: “Ai nói chỉ có cô ta đến thăm dò tôi, còn tôi không thể thăm dò ngược lại cô ta à? Nếu nói cô ta đã có chuẩn bị trước khi đến, thì làm sao tôi lại có thể không đề phòng?” “Vậy cô đã thăm dò được gì rồi?” “À, cũng không có gì, tôi chỉ cảm thấy chiếc nhẫn kim cương kia quả thật rất lớn!” “…” *** Khi Quý Noãn trở lại, bác sĩ đang thay băng cho Mặc Cảnh Thâm. Mặc Cảnh Thâm ngồi trên giường, áo đã cởi ra. Sau khi vào cửa, Quý Noãn hơi ngần ngừ, không biết nên vào trong ngay hay chờ bác sĩ rời đi rồi hãy vào. Bác sĩ đang đứng bên giường, nói: “Ông Mặc, phiền ông xoay người lại.” Anh không nhúc nhích, thậm chí làm như không nghe thấy cũng không đáp lại. Bác sĩ lặp lại: “Ông Mặc, vết thương của ông cần được rửa và thay băng mỗi ngày, xin ông xoay người lại.” Anh vẫn không nhúc nhích. Bác sĩ dừng một chút, bỗng nhìn về phía Quý Noãn đang đứng trước cửa. Biết cô là bà Mặc, ông ta vừa định lên tiếng nhờ cô giúp thì cô đã đi tới. Tới bên giường, Quý Noãn đưa tay kéo áo anh lên che vai và trước ngực, chỉ để lộ vết thương ở sau lưng, rồi nhẹ nhàng giục anh xoay người. Sau đó cô mới nắm góc áo trên vai anh nhấc lên, tránh đụng tới vết thương trên lưng anh. Mặc Cảnh Thâm để mặc cô làm gì thì làm, chỉ liếc nhìn gương mặt điềm tĩnh của cô. Bác sĩ hài lòng nhìn hai người, định bước tới bôi thuốc, nhưng Mặc Cảnh Thâm đã nhanh chóng xoay người lại như cũ. Thấy động tác của anh, Quý Noãn liền nhíu mày: “Anh làm gì vậy?” Anh liếc sang nhìn cô, sau đó đưa tay kéo cô bất chấp vết thương sau lưng. Ngay lúc anh giơ cánh tay lên, Quý Noãn đã nhìn thấy chỗ mũi khâu rộng nhất ở vết thương sau lưng anh rịn ra một giọt máu. “Mặc Cảnh Thâm!” Quý Noãn càng nhíu chặt đôi mày, đang định nhắc nhở anh thì anh đã ôm lấy thắt lưng cô, kéo cô ngồi xuống đùi mình. Vừa rồi anh giơ cánh tay lên đã ảnh hưởng tới vết thương, nên bây giờ khi anh vòng cánh tay ôm lấy thắt lưng cô, Quý Noãn hoàn toàn không dám giãy giụa. Hơn nữa, cánh tay còn lại của anh cũng ghì chặt cô vào lòng, khiến cô càng không thể nhúc nhích. Môi anh dán vào Thái dương cô, giọng nói trầm và bình thản: “Lát nữa hãy bôi thuốc, ông hãy ra ngoài trước đi.” Câu này anh nói với vị bác sĩ kia. “Anh bôi thuốc trước đã, có gì muốn nói mà không thể chờ một lát chứ?” Rốt cuộc Quý Noãn cũng hơi ngọ nguậy tránh ra một chút. Cô không dám làm vết thương của anh bị ảnh hưởng, nên động tác cũng không quá mạnh, chỉ động đậy được một chút là lại bị anh ghì chặt vào lòng. Cô quay đầu sang lườm anh: “Mặc Cảnh Thâm, anh thật sự không coi sức khỏe của mình ra gì sao? Nếu chẳng may miệng vết thương của anh bị nứt ra nhiều lần thì sẽ bị nhiễm trùng. Nhìn bên ngoài có vẻ chỉ là một vết thương nhỏ ngoài da, nhưng nếu không xử lý cẩn thận thì sẽ có thể nhiễm trùng sang những phần khác trên cơ thể. Nếu xảy ra chuyện không may, anh muốn nằm trong bệnh viện suốt đời sao? Hay anh muốn em ở trong bệnh viện cùng anh suốt đời?” Vòng tay anh đang ghì chặt cơ thể cô liền buông lỏng. Quý Noãn thừa cơ định đứng dậy, nhưng dường như anh chợt đổi ý, bỗng nhiên vòng tay ôm cô giữ lại. Tiếp đó anh hôn lên mặt cô, rồi kề tai cô thản nhiên cười khẽ: “Tức giận đến như vậy sao?” Quý Noãn rất muốn trừng mắt nhìn anh. Khi nhìn thấy Tô Tri Lam lấy nhẫn đính hôn ra, cô cũng không giận dữ như khi vừa rồi nhìn thấy vết thương rướm máu của anh. “Anh để bác sĩ bôi thuốc trước đi, em sẽ ngồi bên cạnh, không đi ra ngoài, cũng không quấy rầy bác sĩ.” Thấy khuôn mặt anh vẫn tái nhợt, Quý Noãn biết anh làm như vậy là cố tình giữ cô ở lại đây, nhưng cô cũng không nỡ quay về phòng bệnh của mình, rốt cuộc đành nhượng bộ. Thời gian hai người giằng co như vậy chưa tới một phút, rốt cuộc anh cũng buông tay ra. Cô cụp mắt xuống, đứng dậy xụ mặt ngồi xuống bên cạnh, nói với bác sĩ: “Nhờ bác sĩ thay băng cho anh ấy ạ.” Bác sĩ gật đầu, thầm khen ngợi cô. Ông Mặc này không phải là nhân vật đơn giản, nên bác sĩ cũng không dám lớn tiếng. Ông Mặc đã không chịu phối hợp để thay băng thì bác sĩ cũng không dám cưỡng ép. Kết quả bà Mặc chỉ cần nói mấy câu là ông Mặc đã xoay người lại để bác sĩ xử lý vết thương. Khi bác sĩ bôi thuốc, Quý Noãn mới có dịp nhìn rõ vết thương trên lưng anh. Mặc dù vết thương được khâu rất tốt, nhưng nó quá sâu, nhất là vết thương vừa sâu vừa dài bên ngoài cột sống. Tuy hiện nay vết thương đều được khâu bằng kim chỉ thẩm mỹ, hơn nữa nếu có nhiều tiền để xử lý, có lẽ cũng không để lại sẹo, nhưng ít nhất cũng phải mất đến mấy năm. Trước mắt cô như lại hiện ra cảnh tượng hai người kia hung hăng nện báng súng lên mu bàn tay và gáy của Mặc Cảnh Thâm. Trước đó anh luôn mặc áo sơ mi, rồi sau đó khi bác sĩ xử lý vết thương cho anh, cô cũng không dám nhìn. Bây giờ nhìn thấy rõ ràng, lập tức lòng cô đau xót như cũng bị rạch một vết thương máu chảy đầm đìa. Cô thật sự rất đau lòng. Mặc Cảnh Thâm ngồi đối diện Quý Noãn, anh nhận thấy vẻ đau xót trong đôi mắt không kiềm chế được mà đỏ bừng của cô. Ánh mắt đặc biệt dịu dàng đó của cô khiến lòng anh chợt xúc động. Anh đưa tay ôm cô vào lòng, đôi môi mỏng hôn lên mặt cô, lên khóe môi cô, hơi thở bao trùm lên từng làn da thớ thịt trên mặt cô. Ngượng ngùng vì trong phòng còn có bác sĩ, Quý Noãn nghiêng đầu tránh né, thế là nụ hôn của anh rơi vào vành tai cô. Đây vốn là điểm nhạy cảm nhất trên người cô, khiến cô suýt giật mình, liền lặng lẽ đưa tay đẩy anh ra. Rốt cuộc cũng không thèm để ý trong phòng còn có người thứ ba, anh càng hôn mạnh bạo hơn, cuối cùng nâng cằm cô lên hôn ngấu nghiến. Bác sĩ vừa bôi thuốc vừa nhìn hai người: “…” Ông ta cũng không dám nhìn hai người lâu, cố gắng hướng ánh mắt vào vết thương trên lưng Mặc Cảnh Thâm, vội vàng đổi thuốc xong rồi băng lại cho anh. Sau đó ông lẳng lặng rời phòng bệnh, trước khi đi cũng không dám nói một câu quấy rầy. Bị anh ôm chặt mà hôn lấy hôn để, cuối cùng Quý Noãn đành ngồi im chịu trận. Khi thấy cửa phòng mở ra rồi đóng lại, cô biết bác sĩ đã đi ra ngoài. Mặc dù rất ngượng ngùng, nhưng cô biết, ngay cả bác sĩ cũng đã đi, cô có ngượng ngùng thì cũng muộn mất rồi. Cô để mặc cho anh hôn môi, chỉ hỏi: “Vừa rồi vì sao anh không chịu ngoan ngoãn thay băng?” “Bởi vì thấy em đã trở về, anh muốn giữ em lại.” Anh khàn giọng nói, miệng vẫn dán vào khóe môi cô. Quý Noãn dừng một chút, bỗng giơ tay lên đẩy cánh tay anh vẫn còn đặt bên hông mình ra rồi đứng dậy. Thấy vết thương của anh đã được thay băng, cô liền mặc áo lại cho anh. Vừa cài từng nút áo trên chiếc áo đồng phục bệnh nhân màu lam nhạt cho anh, cô vừa liếm môi nói: “Chẳng phải hôm qua em vẫn ở đây với anh sao? Chỉ là em ra ngoài dạo một vòng, mua vài món đồ mà thôi. Em cũng chưa hề nói đêm nay sẽ không đến với anh, sao bỗng nhiên anh lại giữ em lại thế này?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]