Cô còn chưa kịp hỏi thêm câu nào thì máy bay đã hạ cánh.
Cửa khoang máy bay mở ra, Phong Lăng cầm điện thoại di động lên, không biết đang gọi cho ai, nhưng chẳng mấy chốc bên ngoài máy bay có rất đông người qua lại.
***
Dù máy bay đã hạ cánh nhưng Mặc Cảnh Thâm vẫn nắm lấy tay Quý Noãn không buông. Quý Noãn chưa tìm được cơ hội nào khác để hỏi anh thì cả hai đã bị một đám người đẩy vào bệnh viện.
Vết thương ở lưng Mặc Cảnh Thâm không được xử lý kỹ càng ở bệnh viện Campuchia. Bác sĩ sắp xếp lối đi riêng cho anh, vừa vào bệnh viện đã phẫu thuật ngay.
Ca phẫu thuật ở Mỹ kéo dài từ sáu giờ tối đến mười giờ đêm mới kết thúc. Vì gây mê toàn thân nên cả đêm Mặc Cảnh Thâm cũng không tỉnh lại.
Cảnh sát và người của căn cứ rời đi sau khi ca phẫu thuật thành công. Nam Hành xác nhận vết thương của Mặc Cảnh Thâm hoàn toàn không có vấn đề, lại được Quý Noãn khuyên giải nên lúc này anh mới trở về căn cứ.
Vốn dĩ Quý Noãn muốn ở lại phòng bệnh để chăm sóc anh, nhưng vì mới phẫu thuật nên đêm nay Mặc Cảnh Thâm phải nghỉ một đêm trong phòng vô trùng, sáng mai mới cho phép người thân vào. Bây giờ cô không thể vào, đứng ngoài phòng bệnh nhìn người đàn ông đang ngủ say qua kính cửa sổ lớn. Mặc dù mặt anh hơi tái nhưng vẫn thanh tao sâu sắc như cũ.
Hình ảnh Mặc Cảnh Thâm nhìn vào mắt cô trước khi máy bay hạ cánh không ngừng quanh quẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chieu-vo-dien-cuong/495213/chuong-314.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.