Editor:
Nguyetmai
Mấy phút sau.
Phong Lăng thở hồng hộc chạy về, trên mặt đã có vết máu. Cô xông vào bụi cỏ chỗ Quý Noãn nhưng lại không thấy bóng dáng cô đâu cả.
"Bà Mặc?" Phong Lăng nghiêm mặt cau mày lại: "Quý Noãn?"
Tiếng gọi trầm thấp của cô tản mát trong gió, xa xa là dòng sông trong vùng Tonle Sap tĩnh lặng mà tối tăm.
Không có ai đáp lại, chỉ có chiếc điện thoại di động nằm yên trong bụi cỏ.
***
Mình bị người ta bắt đi, đây là ý nghĩ đầu tiên của Quý Noãn sau khi cô tỉnh lại.
Mà sự thật chứng minh, lúc này cô bị ném xuống đất thật. Căn phòng này tối tăm gần như không có ánh sáng, không khí ẩm ướt tanh nồng, tràn ngập mùi nấm mốc mục nát.
Cô thử cựa quậy, hai cổ tay đã bị trói ra sau lưng từ lâu, hai chân cũng bị trói chặt giống vậy.
Trong mấy giây ngắn ngủi, đầu óc Quý Noãn vẫn chưa phản ứng kịp thì ngoài cửa bỗng truyền đến một tràng đối thoại, nhưng cô không biết họ đang nói gì.
Quý Noãn hít sâu rồi thở ra, buộc mình tỉnh táo, đảo mắt quan sát bốn phía.
Đây là một gian nhà gỗ rất thường gặp ở Campuchia. Trong nhà trống không chẳng có gì, chỉ có một chiếc đèn dầu treo lơ lửng trên đỉnh đầu, ánh đèn dầu yếu ớt gần như không tồn tại. Có bướm đêm đậu trên chụp đèn, in xuống một khoảnh bóng râm lớn, trông rất ma quái đáng sợ.
Ngay lúc Quý Noãn hoài nghi rốt cuộc mình bị ai bắt cóc tới đây, thì trên cửa bỗng vang lên một tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chieu-vo-dien-cuong/495184/chuong-285.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.