Chương trước
Chương sau
Editor:
Nguyetmai
Mặc Cảnh Thâm đứng đó, áo vest của anh đã khoác cho Quý Noãn, nửa người trên chỉ còn lại chiếc áo sơ mi màu đen. Anh chỉ ung dung lại lãnh đạm liếc cô ta một cái rồi xoay người nói chuyện với mấy thủ hạ mà anh đưa tới, không hề liếc nhìn Quý Mộng Nhiên thêm một lần nào nữa.
"Gọi kẻ chủ mưu của cô ra đây!"
Mặc Cảnh Thâm lạnh lùng nói khi liếc mắt về phía Quý Mộng Nhiên lần nữa, hiển nhiên không muốn nhiều lời vô ích với cô ta.
Quý Mộng Nhiên vốn đã quen với thái độ lạnh lùng và cao ngạo của Mặc Cảnh Thâm, lúc này bị thuộc hạ của anh ghì chặt, lập tức nổi giận, trừng mắt nhìn anh: "Cái gì mà chủ mưu phía sau? Tôi và Quý Noãn đối địch với nhau đâu phải mới ngày một ngày hai? Còn có thể có chủ mưu nào nữa? Chủ mưu không phải là chính tôi đây sao? Chẳng phải thường ngày các người đều xem tôi là người đứng sau mọi chuyện sao!"
Tâm trạng của Quý Mộng Nhiên thật sự hơi kích động, cô ta nói to như đang hét lên.
Nhưng người đàn ông đối diện vẫn lạnh lùng dửng dưng không có bất cứ phản ứng nào.
Trong khoảnh khắc đó, Quý Mộng Nhiên cảm thấy mình mãi mãi chỉ là một tên hề nhảy nhót trước mặt Mặc Cảnh Thâm. Cô ta càng thẹn quá hóa giận: "Tôi không ưa Quý Noãn, tôi không thích nhìn thấy hai người thanh thản bên nhau mà tô son trát phấn lên cái hạnh phúc giả tạo kia! Anh tóm được tôi rồi, vậy anh muốn làm gì tôi thì làm!"
Chẳng qua cô ta ỷ mình là em ruột của Quý Noãn, ỷ có chỗ dựa là Quý Hoằng Văn và nhà họ Quý, cho rằng Mặc Cảnh Thâm sẽ không dám ra tay với mình, càng không dám lấy mạng mình.
Vẻ mặt lãnh đạm, Mặc Cảnh Thâm liếc nhìn cô: "Người kia có thể sai khiến cô như một con tốt thí trong tay, hẳn là đã muốn ra tay với Quý Noãn từ lâu. Rốt cuộc hắn không kiên nhẫn nổi nữa nên mới có thể để cho người phụ nữ có chỉ số thông minh kém cỏi như cô đứng ra gây sự?"
"Mặc Cảnh Thâm!" Cảm thấy bị sỉ nhục nặng nề, Quý Mộng Nhiên nổi giận: "Anh thừa biết tôi rất thích anh mà! Tôi thích anh là sai sao? Nhưng từ trước đến nay anh luôn keo kiệt, chưa bao giờ ban cho tôi một cái liếc mắt! Nếu muốn kết thông gia, tại sao nhà họ Quý và nhà họ Mặc lại chọn Quý Noãn? Tôi kém chị ta cái gì? Tôi không cam lòng, bởi vậy mới nhân cơ hội Quý Noãn không muốn sống chung với anh mà tiếp cận anh! Trước đây, người luôn phủ định cuộc hôn nhân của hai người chính là Quý Noãn! Trước đây, người luôn không biết trân trọng anh cũng là Quý Noãn! Nhưng trước sau gì anh vẫn luôn che chở cho chị ta! Tại sao? Tại sao sau khi cưới chị ta về, anh liền đối xử tốt với chị ta, tốt đến mức không thể tốt hơn được nữa! Tại sao tôi chỉ có thể đứng xa xa mà nhìn! Tôi kém chị ta ở chỗ nào?"
Vẻ giễu cợt trong mắt của Mặc Cảnh Thâm càng rõ: "Cô còn kém xa!"
"Anh…!" Quý Mộng Nhiên tức giận cắn môi, lại nhìn lướt qua mấy người đàn ông bên cạnh, nói với người đàn ông đang đứng trước mặt mình vài mét: "À, kém xa? Chị ta đúng là kém xa tôi! Nếu như việc kết thông gia chỉ là giữa hai nhà Quý Mặc, thì Quý Noãn hoàn toàn không xứng đáng. Bởi vì chị ta không phải là con gái của ba tôi!"
Đột nhiên, cửa phòng VIP sau lưng Mặc Cảnh Thâm mở ra, Quý Noãn sầm sập đi vào.
"Bốp!"
Một cái tát vang lên giòn giã, khiến cho mấy người áo đen vốn luôn điềm tĩnh vì đã quá dạn dày mưa gió đều đổ dồn ánh mắt vào cô.
Đôi mắt phẳng lặng như nước của Mặc Cảnh Thâm vẫn lạnh như bang, lướt qua nửa bên mặt bị đánh đến đỏ rực của Quý Mộng Nhiên.
Bị đánh bất ngờ, Quý Mộng Nhiên không thể tin nổi Quý Noãn dám tát mình. Cô ta trợn mắt lên.
Quý Mộng Nhiên siết chặt bàn tay, khiến những móng tay đẹp đẽ vừa được sửa sang nửa tháng trước cắm sâu vào lòng bàn tay, trừng mắt nhìn Quý Noãn: "Quý Noãn, chị tát tôi một bạt tai, tôi nhất định sẽ trả lại chị gấp trăm lần! Cả đời này, chị đừng hòng được bình yên!"
Cô ta chưa bao giờ bị người khác giẫm đạp như thế này. Lần trước ở nhà họ Quý, Quý Noãn dám đánh cô ta trước mặt ba mình, cô ta vẫn còn chưa tính sổ.
Bây giờ, ngay trước mặt Mặc Cảnh Thâm, Quý Noãn lại tiếp tục đánh cô ta! Trước kia, ở trước mặt Mặc Cảnh Thâm, cùng lắm thì cô ta chỉ bị chế giễu mà thôi!
Trong nháy mắt, Quý Mộng Nhiên nổi cơn thịnh nộ. Cô ả đanh đá vùng vẫy như muốn thoát khỏi tay người đàn ông khống chế mình, định lao về phía Quý Noãn, trông còn hung hăng hơn cả lúc ở nhà họ Quý ở Hải Thành.
Trong khi Quý Mộng Nhiên cật lực vùng vẫy thì mấy người kia vẫn ghì chặt cô ta lại, khiến cô ta đau đớn hét lên chói tai. Đột nhiên, từ hành lang thang máy phía bên kia xuất hiện một bóng người.
Vừa nhận ra bóng người đang tới gần, Quý Noãn liền nhíu mày.
Quý Mộng Nhiên bị người vừa xuất hiện kéo về phía sau, cả người nhào vào lòng anh ta. Chỉ có điều động tác của người đàn ông kia không hề dịu dàng, anh ta mạnh mẽ ghì chặt cô ta, không cho cô ta giãy giụa. Đồng thời, ánh mắt anh ta nhanh nhẹn lướt qua hành lang, cũng không hề dừng lại khi chạm phải khuôn mặt Quý Noãn, cuối cùng chỉ thoáng sững lại vì ánh mắt lạnh lẽo của Mặc Cảnh Thâm.
Quả nhiên là Thịnh Dịch Hàn.
Ban đầu, khi nhìn thấy chén trà trên bàn, Quý Noãn đã đoán ra.
Thịnh Dịch Hàn làm bác sĩ nhiều năm, bình thường anh ta không uống cà phê, cũng không uống bất cứ loại đồ uống nào có hương liệu. Anh ta chỉ thích uống trà, nhất là loại trà có hương vị nhẹ nhàng này.
Đối diện với ánh mắt của Mặc Cảnh Thâm, Thịnh Dịch Hàn cười khẩy, càng dồn sức vào cánh tay, ghì chặt Quý Mộng Nhiên vẫn còn đang vùng vẫy muốn lao về phía Quý Noãn.
Quý Mộng Nhiên vô cùng đau đớn. Người đàn ông này như muốn siết gãy xương sườn cô ta, không cho cô ta đụng đến Quý Noãn. Cơn đau dữ dội khiến mắt cô ta đỏ ngầu lên. Cô ta hét lên chói tai: "Anh Thịnh! Buông em ra! Quý Noãn đánh em không chỉ một lần này! Cô ta dựa vào cái gì chứ! Cô ta bất quá chỉ là đứa con hoang, ngay cả cha mình là ai cũng không biết! Anh buông em ra! A…!"
Cổ tay đột nhiên bị siết chặt, Quý Mộng Nhiên đau đến suýt rơi nước mắt.
Mặc dù thoạt nhìn thì Thịnh Dịch Hàn ôm Quý Mộng Nhiên vào lòng, nhưng người tinh ý đều nhận thấy, thật ra Quý Mộng Nhiên đang bị anh ta siết chặt đến mức đau không chịu nổi.
Anh ta không đếm xỉa tới tiếng kêu gào khóc lóc của Quý Mộng Nhiên, mà nương theo ánh đèn từ hành lang nhướng mắt nhìn Mặc Cảnh Thâm.
Một người đàn ông thoạt trông nho nhã, điềm đạm, nhưng lúc này lại ghì chặt cô gái trong lòng đến mức xương sườn sắp gãy ra đến nơi. Một người thoạt trông nhã nhặn quý phái lại chu đáo như vậy, khuôn mặt tuấn tú không lộ ra bất cứ đường nét hung ác nào nhưng vẫn có thể khiến Quý Noãn vừa nhìn đã cảm thấy cả người rét lạnh thấu xương.
Cũng giống như lúc còn bé, khi đó ngoài mặt anh ta luôn tươi cười với Quý Noãn nhưng lại từng bước bức ép cô…
Đối diện với Thịnh Dịch Hàn cố tình đứng đó để đấu mắt với mình, Mặc Cảnh Thâm hờ hững nhìn anh ta, từ tốn nói: "Chọn phải một con dao cùn để làm việc, anh chỉ có thể tự trách mình không biết nhìn người. Cho dù bây giờ anh bẻ gãy xương cô ta ngay tại chỗ thì kết quả vẫn không thay đổi. Kể cả máu có rơi trước mặt tôi, tôi cũng chẳng coi là gì. Nhưng trước mặt Quý Noãn, tôi khuyên anh tự kiềm chế một chút, đừng làm vợ tôi sợ!"
Vẻ mặt mờ mịt, Quý Mộng Nhiên bất lực nhìn về phía Mặc Cảnh Thâm. Đêm đó, sau khi cô ta bị Quý Noãn và Phong Lăng bỏ lại ở khu vực ngoại thành bỏ hoang nghe đồn có ma, thì Thịnh Dịch Hàn đã xuất hiện bên cạnh cô ta.
Nhưng bây giờ Mặc Cảnh Thâm nói như vậy là có ý gì?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.