Editor:
Nguyetmai
Ánh sáng vàng vọt từ đèn đầu giường rọi xuống anh nhưng Quý Noãn vẫn có thể nhìn thấy rõ gương mặt anh.
Cô mân mê bàn tay anh, ngón tay di di trong đó: "Đây là lần đầu tiên em thấy anh nhắc đến mẹ. Mẹ anh là người như thế nào? Người có thể sống cả đời bên cạnh Chủ tịch Mặc, lại được ông nội yêu mến, nhất định là một phụ nữ có EQ rất cao đúng không?"
Mặc Cảnh Thâm nhíu mày, cười như không cười nói: "Chẳng phải ông nội thích em nhất sao?"
"Lần trước nghe ông nội nhắc đến mẹ anh thì có vẻ ông rất thưởng thức và yêu mến. Em chưa được gặp mẹ, vừa rồi nghe thấy anh nói mẹ thích tìm hiểu phương pháp dưỡng sinh nên mới tò mò hỏi thôi." Quý Noãn đan ngón tay mình vào giữa các ngón tay anh, năm ngón tay đan nhau nắm lại, cô ngước mắt lên nhìn anh.
Nét mặt anh rất bình thản, không chút do dự: "Bà quả thật là một người mẹ rất tốt. Chỉ có điều anh rời Mỹ quá lâu, thời gian ở bên cạnh bà cũng rất ít. Sau này lớn lên anh lại càng ít khi gần gũi."
"Vậy… liệu bà có thích em không?"
"Thích." Mặc Cảnh Thâm vuốt tóc cô: "Tính cách mẹ anh rất phóng khoáng, nếu không thì cũng sẽ không chịu được ba anh đến mấy chục năm nay."
Mặc Cảnh Thâm vừa nói vừa vén chăn lên đắp lên cho cả hai người: "Anh quan tâm đến em nhiều như vậy, nhất định mẹ anh sẽ rất yêu quý em. Đừng suy nghĩ nhiều quá, ngủ đi."
Quý Noãn hất cằm lên ra vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chieu-vo-dien-cuong/495148/chuong-249.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.