Chương trước
Chương sau
Editor:
Nguyetmai
"Cảm ơn?" Mặc Cảnh Thâm trầm giọng lạnh nhạt, liếc nhìn cô: "Em đang nói chuyện với ai vậy?"
"Với anh mà." Thoạt đầu Quý Noãn cầm chai nước không trả lời, sau đó uống một hớp nước lạnh rồi mới bình tĩnh nói thật.
Anh không nói thêm nữa. Quý Noãn đang định cầm chai nước đi vòng qua người anh ra khỏi phòng bếp thì anh bất ngờ chộp lấy tay cô. Anh đẩy người phụ nữ đang cẩn thận cầm chai nước sợ đổ, ép vào vách tường đối diện tủ lạnh.
Thấy anh bị chọc tức vì lời nói của mình, Quý Noãn mới tin chắc, thật ra không phải là anh không để ý gì đến chuyện buồn vui của cô như những gì thể hiện ra ngoài. Hóa ra không phải lúc nào người đàn ông này cũng giữ được bình tĩnh.
Hóa ra anh vẫn là người bình thường, cũng có lúc giận lúc vui.
Cô vẫn bình thản ngước lên nhìn anh: "Anh làm gì vậy? Nam Hành và Phong Lăng vẫn còn ở ngoài kia."
"Có cho trăm lá gan họ cũng không dám vào đây." Mặc Cảnh Thâm vẫn giữ giọng nói trầm lạnh: "Em nhắc lại cho anh lần nữa, vừa rồi em nói cảm ơn ai? Quý Noãn, anh là gì của em?"
Vẻ mặt Quý Noãn vẫn không dao động, đều đều nói: "Trước kia anh là chồng em, sau một tháng mất liên lạc, em làm sao biết được bây giờ anh là gì của em?"
Mặc Cảnh Thâm nhướng mày: "Ngoài chuyện khóc lóc ra thì thái độ của em trước và sau khi say rượu cơ bản vẫn giống nhau. Vậy nên em không định giải thích cho anh biết vì sao em lại lén đi uống rượu hả?"
"Sao em phải giải thích?" Quý Noãn nhìn anh rất bình thản: "Cái em cần giữ gìn cẩn thận không phải là chuyện uống hay không uống rượu, mà chính là trái tim của em, đúng không?"
Cô không nhớ được toàn bộ những gì mình nói khi say rượu, nhưng cũng láng máng nhớ được vài câu.
Dù biết rằng chờ được anh đến thật không dễ dàng gì, dù biết rằng một tháng này cô khổ sở biết bao nhiêu, nhưng hiện tại cô thật sự không cam tâm. Mặc dù đúng là trong chuyện này cô cũng có chút sai lầm nhưng bây giờ cô thật sự không trưng ra nổi bộ mặt tươi cười.
Một tháng bị lạnh nhạt, cô đã tự đặt mình vào hầm băng rồi.
Đáy mắt Mặc Cảnh Thâm ánh lên tia vui vẻ. Nét mặt bướng bỉnh của cô giống như con mèo nhỏ không nghe lời, rõ ràng rất mong ngóng được anh vuốt ve, nhưng lại cố tình xù lông ra vẻ cấm người ta đụng vào mình. Anh cúi xuống hướng đến môi cô: "Sao? Tỉnh rồi mà vẫn vô lý như vậy à?"
Quý Noãn mới vội vàng quay đi thì anh đã hôn xuống, nhưng chỉ chạm vào rồi rời đi luôn. Cô đang ngang bướng nhìn anh thì anh thả hai tay đang ấn vai cô ra, chống vào bức tường sau lưng cô, rồi cúi xuống nhìn cô.
"Còn giận dỗi gì nữa? Một tháng rồi em vẫn chưa nghĩ thông suốt sao?" Anh đứng dưới ánh đèn phòng bếp, bóng anh phủ xuống mặt cô, che đi gần hết ánh sáng, dáng vẻ như đứng trên cao nhìn xuống chúng sinh.
"Em nào dám giận cái gì? Mới nổi giận một chút là có thể bị lạnh nhạt đến cả một tháng. Nếu em tức giận vì một lý do vô lý là anh không nghe điện thoại, thì e là anh sẽ vạch rõ giới hạn với em phải không?" Quý Noãn lạnh lẽo liếc anh: "Anh đừng đứng đây cản đường em, để em đi ra ngoài."
Nói rồi cô định đẩy anh ra.
Nhưng chỉ phí sức, cô có đẩy bao nhiêu cũng không làm anh suy chuyển chút nào. Ngược lại, ánh mắt anh nhìn cô càng lúc càng đắm đuối.
Cô cương quyết tránh né không nhìn anh, cau mày nói: "Phong Lăng còn bị thương. Bây giờ em không muốn nói bất kỳ điều gì về…"
"Không nghe điện thoại à? So với chuyện em cố chấp tự ái, cố tình gọi điện cho anh nhưng chỉ mới vừa có một hồi chuông đã ngắt điện thoại, thì ai quá đáng hơn?" Mặc Cảnh Thâm nhìn chằm chằm vào mặt cô rồi trầm giọng nói: "Hôm đó anh vừa đến Hải Thành thì có hội nghị khẩn cấp với công ty chi nhánh đã từng liên hệ trước đó, anh vừa ra khỏi Đại học T thì có xe riêng đến đón. Điện thoại di động để chế độ yên lặng, đến khi anh mở văn kiện của công ty rồi kiểm tra điện thoại thì mới thấy hai cuộc gọi nhỡ của em."
Quý Noãn không trả lời, ánh mắt vẫn không vui lên được.
"Nói tiếp cũng thú vị đấy." Tay anh chống sát bên cổ cô: "Nguyên một tháng, lần đầu tiên em gọi chỉ vang một hồi chuông là tắt ngay. Lần thứ hai gọi điện thoại cũng đã là một tháng sau. Anh không nghe máy thì em lập tức mượn rượu giải sầu. Ngẫm kỹ lại thì em thật sự trải qua một tháng này rất thoải mái, vui hay không vui thì cũng thản nhiên như không, đến cả lý do chạy đi uống rượu cũng hoàn hảo không chê vào đâu được."
Nghe qua cũng biết anh nói như vậy là cố ý châm chọc cô, tuy không thâm thúy nhưng cũng dằn dỗi châm biếm.
Hết lần này đến lần khác, anh chạm vào chỗ đau của cô.
Quý Noãn mất một hồi lâu không biết phải nói gì. Nam Hành và Phong Lăng vẫn còn ở ngoài, cô thật sự không muốn ồn ào ở đây. Hơn nữa hai người đứng trong bếp cũng đã lâu, cần phải đi ra ngoài trước đã.
Cô đang định giơ tay lên tiếp tục đẩy anh ra thì anh vẫn không buông tay xuống: "Còn ấm ức gì nữa thì nói thẳng ra đi, cứ nhịn mãi trong lòng phát nghẹn đấy, nói hết đi."
Ánh mắt anh quá sâu, quá mãnh liệt, giam giữ cô ở vách tường, có muốn tránh né cũng không được.
Quý Noãn nhìn gương mặt Mặc Cảnh Thâm đang gần trong gang tấc thì hốt hoảng nhớ đến cảm giác một tháng này thiếu vắng, không chạm được tới anh mà nghiến răng nói: "Chẳng phải em vừa nói rồi sao? Em nào dám oán hận điều gì? Nói đến giận, em cũng không giận dai bằng anh, nói đến nhẫn tâm, em cũng không tàn nhẫn như anh."
Vừa nói cô vừa cố ép người mình sát vào vách tường. Dù khoảng cách giữa anh với cô chỉ có vài ly thì cô cũng vẫn muốn cách xa ra một chút, nhưng người vẫn dính vào ngực anh.
Mặc Cảnh Thâm nhìn cô, thấy động tác cô kháng cự lại sự thân mật của mình thì ánh mắt sắc lạnh đi. Anh không cho cô cơ hội tiếp tục kéo giãn khoảng cách, cúi người đè xuống kiên quyết giam hãm cô. Anh ghé vào môi cô trầm giọng nói: "Em cần yên tĩnh, anh để cho em được yên tĩnh. Một tháng dài lắm sao? Trước đây chẳng phải em nói muốn sống xa anh ba tháng để trải nghiệm cảm giác yêu xa còn gì?"
Quý Noãn: "…"
Một tháng không hề dài.
Nhưng một tháng không được gặp anh, cũng không nhận được tin tức gì của anh, thì vô cùng dài, dài đến mức khiến cô mất đi niềm tin vào cuộc sống.
Quý Noãn không chịu nổi nữa. Dù sao cũng đã nói đến nước này rồi, cũng không cần thiết phải kìm nén nữa. Cô bất chợt nói: "Cứ coi như ngày hôm đó em chạm đến giới hạn của anh, anh bực bội vì em không tin tưởng anh, nhưng anh cứ bỏ đi cả tháng như vậy, hoàn toàn lờ em đi, rất an nhiên thoải mái đúng không?"
"Anh không lờ em."
"Vậy anh làm gì mà một tháng liền không có tin tức?"
"Dành thời gian đi giải quyết một chuyện không đáng có trong quá khứ."
Giải quyết?
Quá khứ?
Tuy anh không nói thẳng, nhưng xem như Quý Noãn cũng lờ mờ hiểu ra.
Một tháng trước, cô chất vấn anh về người được gọi là hôn thê của anh, anh đã nói, anh sẽ xử lý.
Vì vậy, hóa ra anh đi…
Quý Noãn nhìn anh, cánh tay đang cầm chai nước lập tức thõng xuống. Mặc Cảnh Thâm phản ứng nhanh nhạy bắt lấy chai nước suýt chút nữa bị rơi xuống, đặt lên tủ bát ở gần đấy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.