Editor:
Nguyetmai
Nói đến thế này rồi mà cô còn ngây thơ cựa quậy trên đùi anh thì mới là vạn lần ngốc.
Thấy cô ngoan ngoãn, tâm trạng Mặc Cảnh Thâm mới khá lên. Anh vuốt ve tóc cô: "Giận cũng được giải tỏa rồi, cũng nói sau này không chọc giận nhau nữa, bây giờ tâm trạng con nhím bị nhổ hết gai đã nhẹ nhõm hơn chưa?"
Quý Noãn buồn bực không trả lời, tất cả các giác quan đều dồn vào vị trí mình bị chọc vào.
Rõ ràng cô đã ngồi im rồi, sao nơi ấy lại càng ngày càng cứng đến phát sợ thế này.
"Đồ không có lương tâm. Em còn biết anh giận em không có lương tâm, thế mà bây giờ lại còn giở trò mượn rượu nói nhiều như vậy. Em tưởng đang đọ giọng à? Nói to giọng hơn là có lý hả? Đúng không?" Ngón tay thon dài của anh luồn qua tóc cô rồi vòng xuống khoác lên vai cô. Anh giữ lấy gáy cô khiến cô không thể không ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào anh.
Mặc dù giọng nói của anh đã dịu xuống, có chút dỗ dành, nhưng ánh mắt lãnh đạm của anh nói cho cô biết, chính xác là nếu không phải bây giờ cô đang say rượu, không đủ tỉnh táo, thì chắc hẳn anh đã đè cô xuống giường mà dạy cho một bài học rồi.
Nhưng rốt cuộc muốn dạy cô bài học gì thì Quý Noãn cũng không biết. Đầu óc cô vẫn quay cuồng, trừ người đàn ông trước mặt là đặc biệt rõ ràng ra, cô hoàn toàn không thể nhìn ra được đâu là Đông Tây Nam Bắc.
Chỉ có điều anh nhìn thấy cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chieu-vo-dien-cuong/495127/chuong-228.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.