Editor:
Nguyetmai
Tuy rằng giọng nói Quý Noãn bình tĩnh, nhưng rõ ràng ẩn chứa mấy phần cứng rắn.
Dứt lời, cô thản nhiên tiếp tục cúi đầu lật sách. Sau khi lật xong một tờ, cô lại bình thản nói tiếp: "Nếu không thì anh đặt vé máy bay về Hải Thành đi, em và anh cùng về. Em không học nữa, sau khi vết thương lành, mỗi ngày em làm bà chủ giàu có ăn chơi trác táng. Anh cũng đâu thiếu tiền, cho dù mỗi ngày em cầm thẻ quẹt lung tung, hay mù quáng đầu tư trăm triệu trăm tỷ, sau đó mỗi ngày bù lỗ cả trăm triệu, phá của như vậy, anh vẫn nuôi được em mà đúng không?"
"Nếu em muốn phá thì cứ phá, anh nuôi được." Mặc Cảnh Thâm không ngại lời châm chọc của cô, ngược lại anh còn khiến cô như có cảm giác vừa đấm vào bông, vừa nghẹn tức, vừa bực bội.
"Ừ." Quý Noãn cứng rắn nặn ra một tiếng ừ lạnh lùng.
Mặc Cảnh Thâm rũ mắt nhìn bên mặt vẫn còn sưng đỏ của cô, tuy rằng đã giảm sưng không ít, nhưng vẫn cần một ngày mới tiêu hết được.
Anh đoạt lấy sách trong tay cô, lúc Quý Noãn ngước mắt lên nhìn thì Mặc Cảnh Thâm dỗ dành: "Ngoan, em đừng giận, nếu sáng mai trên mặt hết sưng, anh sẽ cho em về Đại học T."
Lúc nói chuyện, anh xoa nhẹ lên mặt cô, nhìn nửa bên sưng đỏ mà đáy mắt xẹt qua một tia lạnh thấu xương.
Quý Noãn xoay mặt đi, không cho anh chạm vào, kéo chăn đắp lên đùi, ra vẻ như muốn nằm xuống: "Vậy em đi ngủ, ngủ nhiều sẽ giúp tiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chieu-vo-dien-cuong/495107/chuong-208.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.