Editor:
Nguyetmai
Tối om, không nhìn thấy một tia sáng nào.
Sau khi tỉnh lại, Quý Noãn phí công mở to hai mắt, nhưng chỉ có thể nhìn thấy một màu đen kịt. Cô giãy giụa dữ dội từ lúc mới vừa tỉnh lại, cho đến bây giờ cơ thể dần dần kiệt sức, cô đành phải nằm im ở đó.
Cô nằm trên một chiếc ghế dài khá rộng, hai tay bị trói chặt ra sau lưng ghế, hai chân cũng bị trói vào đầu kia của ghế, mặc cho cô vùng vẫy thế nào cũng không mảy may lay chuyển. Miệng cô bị băng keo dán kín, cô không thể nào hét lên cầu cứu.
Xung quanh rất tối, đến nỗi sau khi tỉnh lại, cô nghi ngờ việc mình sống lại chỉ mà một giấc mơ không có thật. Có lẽ cô vẫn ở trong quá khứ đen tối vô tận ở kiếp trước, có lẽ cô vẫn bị giam trong thôn núi cằn cỗi lạc hậu nào đó, chờ đợi bị đám thôn dân kia ép mua ép bán…
Bóng tối thật đáng sợ, thậm chí cô hoàn toàn không biết thời gian đã trôi qua bao lâu.
Bỗng, một loạt tiếng bước chân lộn xộn vang lên bên ngoài, càng lúc càng gần, Quý Noãn vô thức nhắm chặt mắt lại.
"Kéttt", cửa sắt nặng nề được mở ra.
Có tiếng bước chân của hai người đến gần. Trong không khí nồng nặc mùi mồ hôi xa lạ của đàn ông, khiến người ta cảm thấy khó ngửi buồn nôn, Quý Noãn nhắm mắt bất động.
"Có phải cho quá nhiều thuốc vào vải không? Sao cô ta vẫn chưa tỉnh?"
"Mặc kệ cô ta, cô Tô chỉ nói chúng ta bắt cô ta đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chieu-vo-dien-cuong/495094/chuong-195.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.