Editor:
Nguyetmai
Thẩm Hách Như biết rõ đã không còn đường lui nhưng vẫn cố cãi chày cãi cối: "Con lấy đại đoạn phim không biết quay ở đâu rồi nói dì đổi thuốc sao? Quý Noãn, bây giờ con còn biết chơi cả trò công nghệ cao nữa hả, muốn nói gì thì nói, muốn giả mạo thế nào thì cũng có thể…"
"Đây mà gọi là công nghệ cao à?" Quý Noãn buồn cười, nhìn bà ta: "Đây là thời đại nào rồi, tôi chỉ đặt một camera giám sát mà thôi, có gì khó?"
"Con dám đặt camera giám sát trong phòng ngủ của ba con, vậy mà còn không biết xấu hổ đi rêu rao như vậy…"
"Dù sao đây cũng là phòng ngủ của ba tôi, chỗ không cần quay thì tôi sẽ không quay lung tung." Giọng điệu Quý Noãn lạnh nhạt, cắt ngang lời bà ta. Cô bước đến gần mép bàn, lấy ra một chiếc camera nhỏ xíu đặt bên trong chao đèn của chiếc đèn bàn: "Tuy rằng chỉ quay được cảnh này, nhưng như vậy cũng đủ lắm rồi, đúng không? Dì Thẩm?"
Chứng cớ xác thực, hết cái này đến cái khác, Quý Noãn không hề bỏ qua bất cứ cơ hội nào có thể ép chết Thẩm Hách Như.
Thẩm Hách Như trơ mắt nhìn Quý Noãn bỏ camera vào trong túi, rồi lập tức nhìn về phía Quý Hoằng Văn: "Ông à… Ông nghe tôi giải thích…"
Bây giờ sắc mặt Quý Hoằng Văn đã không thể chỉ dùng từ giận dữ đau lòng để hình dung nữa: "Giải thích gì? Cần phải giải thích sao? Tôi thật không ngờ, lúc trước thấy hai mẹ con bà đáng thương nên mới đón về nhà họ Quý. Kết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chieu-vo-dien-cuong/495080/chuong-181.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.