Editor:
Nguyetmai
Tiếng tách trà khiến Quý Mộng Nhiên hoảng sợ, vội vàng lùi về phía sau một bước. Nước trà nóng hổi thấm ướt chiếc dép lê trên chân cô ta, chiếc tách vỡ tan thành một đống hỗn độn trên đất.
Quý Mộng Nhiên không dám tin, cô ta ngước mắt lên nhìn ba: "Ba chỉ nghe một phía từ Quý Noãn, mà không chịu nghe con giải thích sao?"
"Còn cần phải giải thích hả?"Quý Hoằng Văn lạnh mặt nói: "Mày là con tao, chẳng lẽ tao không biết tính tình mày thế nào? Lúc trước, vì Quý Noãn được gả cho Mặc Cảnh Thâm mà mày làm mình làm mẩy. Từ lúc đó tao đã biết mày tơ tưởng đến anh rể rồi! Tao nghĩ mày là con gái ruột nên giữ thể diện cho mày, không nói toạc ra, vậy mà bây giờ mày dám làm loạn! Mày đừng than trời trách đất nữa!"
Quý Mộng Nhiên tựa như nghe được chuyện cười: "Nếu ba đã biết con nghĩ gì thì tại sao vẫn đẩy tất cả những thứ con thích cho Quý Noãn! Ba có thấy ba thiên vị không?"
Ngay lập tức, Quý Hoằng Văn nổi giận: "Từ nhỏ đến lớn, cái mày thích, hoặc là Quý Noãn thích, chỉ cần mày mở miệng một câu thì bất cứ giá nào nó cũng sẽ nhường cho mày! Hai chị em đều bị tao chiều hư. Tuy bên ngoài tính tình nó kiêu ngạo bị người đời chỉ trích, nhưng nó chỉ nhường nhịn một mình đứa em gái là mày thôi! Mày muốn gì nó cũng cho! Bây giờ mày còn muốn thế nào nữa? Do đã quen cướp mọi thứ từ tay Quý Noãn, cho nên bây giờ nó không chịu nhường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chieu-vo-dien-cuong/495076/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.