Editor:
Nguyetmai
"Hôm nay Nam Hành nói không hề sai. Đôi khi không thể trách người ta quá máu lạnh, chỉ có thể trách lúc đó mình không đủ lớn mạnh." Quý Noãn vùi trong lòng anh, dường như lơ đãng nói khẽ.
Tối nay Quý Noãn hơi say. Mặc Cảnh Thâm nhìn cô một lúc rồi không nói thêm gì, bế cô quay vào biệt thự.
Sau khi đi vào rồi cô vẫn vòng tay ôm cổ anh, ngắm khuôn mặt tuấn tú của anh: "Em cần phải cố gắng hơn nữa… Phải nỗ lực đuổi theo bước chân của anh… Phải cố gắng chống đỡ cuộc đời mới của em…"
Ba chữ "cuộc đời mới" khiến bước chân anh khựng lại trong giây lát. Thế nhưng chỉ trong thoáng chốc, anh lại bế cô về phòng, cúi xuống đặt cô lên giường.
Nhìn đôi mắt lờ đờ say của cô nhóc, anh chống tay trên người nhìn cô, nhàn nhạt nói: "Sau này không cho em uống rượu nữa."
Xem ra sau này kể cả có là bánh gato thì anh cũng phải nếm trước giúp cô.
Anh cũng phải rút lại lời hứa về bánh gato với cô lúc trước rồi.
"Mặc Cảnh Thâm."
"Ừ?"
"Em muốn trở nên mạnh mẽ."
"…"
"Em muốn trở nên thật tài giỏi."
"…"
"Em phải lớn mạnh để không cần người khác thương hại hay giúp đỡ, để em có thể hoàn toàn kiểm soát cuộc sống của mình. Em phải lớn mạnh hơn để không phải sợ hãi bất kỳ nguy cơ sinh ly tử biệt nào. Em còn muốn…"
Anh chợt cúi đầu hôn cô, hút lấy toàn bộ những nguyện vọng to lớn kia của cô.
Quý Noãn vốn đang say lại bị hôn như vậy, thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chieu-vo-dien-cuong/495068/chuong-169.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.