Editor:
Nguyetmai
"Để anh nếm thử nào." Mặc Cảnh Thâm đi tới.
Quý Noãn đẩy một bát mì khác đến cạnh anh, ý là để anh nếm thử. Kết quả anh lại đè chặt cái tay mới duỗi ra phân nửa của cô, cúi đầu hôn lên đôi môi vẫn còn dính nước mì của cô.
Quý Noãn: "…"
Liếm sạch nước mì trong miệng cô xong anh mới buông cô ra, hờ hững đánh giá: "Cũng được, vị súp rất thơm, rất ngon miệng."
Quý Noãn: "…"
Người đàn ông này thật là, đến cả ăn mì mà cũng lợi dụng cô nữa.
***
Trong đêm, Quý Noãn vén chăn muốn xuống giường, nhưng cô vừa nhấc chăn lên thì người đã bị phủ lên một lần nữa.
Quý Noãn hoảng hốt vội nói: "Em mệt muốn chết rồi…"
Vừa rồi cô đâu có bỏ thuốc vào mì đâu nhỉ, thế mà lại bị Mặc Cảnh Thâm ức hϊếp cả đêm. Anh dốc sức triền miên khiến mặt mày cô đỏ ửng đến tận bây giờ, phải dậy đi uống nước.
Ai ngờ Mặc Cảnh Thâm vẫn ung dung ôm cô lại, bây giờ toàn thân Quý Noãn đều rã rời, nằm im trong lòng anh.
"Mệt lắm à?" Anh hôn lên khóe môi cô.
"Ừm… ngày mai phòng giao dịch em còn có việc phải làm. Dù sao anh cũng phải để em có thể thức dậy chứ..." Quý Noãn nói như giận dỗi.
Anh xoa đầu cô, bế cô đi tắm rồi bế về phòng nhét vào chăn. Sau đó anh đứng dậy đi vào phòng sách.
Quý Noãn không hỏi anh đã muộn thế này còn vào thư phòng làm gì. Cô thật sự quá mệt mỏi, liền trở mình ôm chăn ngủ mất.
Gần đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chieu-vo-dien-cuong/495062/chuong-163.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.