"Giờ này rồi, sao còn có xe đến đây?" Mắt ông cụ Mặc chợt lóe lên chút hi vọng, ngoảnh lại hất mặt ra ngoài thúc giục: "Mau đi xem một chút! Xem có phải Cảnh Thâm quay về không!"
Chỉ nháy mắt sau khi ông cụ Mặc lên tiếng, Quý Noãn bước nhanh hơn tất cả mọi người chạy ra ngoài trước.
"Ôi chao, con bé Noãn này, sao không cầm theo ô! Mau! Mau đi che ô cho con bé! Đừng để bị mưa ướt!" Ông cụ Mặc chống gậy ba toong đuổi theo nhưng vẫn không đuổi kịp tốc độ của Quý Noãn. Ông nhìn Quý Noãn không để ý mưa to xối xả bên ngoài biệt thự, lao thẳng ra khỏi cửa.
Người giúp việc và quản gia vội vàng cầm ô chạy ra đuổi theo cô. Quý Noãn như không phát hiện trên người mình ướt lạnh thế nào, chỉ chăm chăm nhìn về hướng đèn xe mà lao đến.
Cô chạy lại gần thì nhận ra đây cũng không phải là xe của Mặc Cảnh Thâm, mà là một chiếc taxi.
Cô dừng bước, đứng trong mưa, ánh đèn đêm ở hai bên đường nhỏ trong sân biệt thự khẽ lay động dưới mưa.
Cửa xe mở ra, cô bất chợt nhìn thấy bóng An Thư Ngôn xuất hiện bên sườn xe. Trong nháy mắt, nét mặt Quý Noãn rét lạnh.
An Thư Ngôn xuống xe rồi giương ô bước đến. Cô ta ngước mắt lên nhìn thấy Quý Noãn, bước chân khẽ khựng lại một chút, đảo mắt nhìn người giúp việc và quản gia mang ô đến che trên đầu Quý Noãn. Nhưng lúc này cả người cô cũng đã ướt sũng.
An Thư Ngôn bước về phía Quý Noãn. Cách màn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chieu-vo-dien-cuong/495026/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.