"Tại sao tôi phải đồng ý với anh? Người thật sự thẹn với lòng là anh, không phải là tôi!" Quý Noãn lẳng lặng đối mặt.
Người đàn ông trước mặt thản nhiên cười khẽ, đồng thời khóe môi cong lên một vòng cung như có như không: "Em thật sự nghĩ rằng Mặc Cảnh Thâm không biết mối quan hệ giữa chúng ta? Chẳng phải em rất muốn thoát khỏi mọi thứ liên quan đến tôi sao? Tôi đưa ra điều kiện cũng không cần phải giải thích lý do với em."
Quý Noãn rất muốn nện cái túi xách trong tay vào mặt anh ta.
Cô cố nén cơn giận, lạnh lùng hỏi: "Nếu thay mặt nhà họ Thịnh tham dự tiệc tối, tại sao anh lại bảo tôi đi?"
"Nhất định phải là em."
"Tại sao phải là tôi?"
"Đến đó em sẽ biết." Anh ta hờ hững nhếch môi, nở nụ cười lạnh lùng, không hề giải thích một câu, cũng không đợi Quý Noãn đồng ý hay từ chối, lại đeo khẩu trang y tế lên, đi vào phòng bệnh bên cạnh.
Quý Noãn nhìn xuống sàn nhà được rải đầy mùi nước khử trùng, rơi vào suy tư.
***
Chỉ vì một buổi tiệc tối không rõ lý do mà Quý Noãn mất ngủ cả đêm.
Cô còn tưởng tối nay có thể nhìn thấy Mặc Cảnh Thâm khi anh trở về. Kết quả mãi đến hơn hai giờ sáng, lúc cô khó khăn mơ mơ màng màng ngủ thϊếp đi cũng không thấy anh về.
Giữa trưa hôm sau cô mới thức dậy. Có lẽ là do ngủ không ngon, đầu cô hơi đau. Cô tắm rửa và thay quần áo để chuẩn bị ra ngoài. Nhưng vừa tới lầu dưới của công
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chieu-vo-dien-cuong/494994/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.