"Sao vậy?" Cách lớp áo ngủ mỏng manh, bàn tay Mặc Cảnh Thâm đặt trên eo cô khẽ vuốt ve.
Quý Noãn mím môi, cân nhắc rồi lại nhìn anh một cái.
"Vừa rồi thư ký An nói hình như son môi của cô ta rơi trên xe anh."
Đuôi mày anh tuấn của Mặc Cảnh Thâm hơi nhướng lên: "Son môi?"
Quý Noãn không vui, liếc mắt nhìn anh một cái, lại rũ mắt, khẽ đẩy bàn tay vòng bên hông cô ra: "Trước tiên anh buông em ra đã, chẳng phải có dự án cần bàn bạc với bên Mỹ sao? Em đi ngủ trước, ngày mai rồi nói."
Tay anh đặt trên thắt lưng cô vẫn không nhúc nhích. Cô càng đẩy, anh càng ôm chặt hơn.
"Còn sớm." Giọng nói anh ở gần bên tai, sự điềm tĩnh trong lời nói khiến ngọn lửa nhỏ sắp mất kiểm soát trong lòng cô lại bùng phát.
"Nhưng mà em mệt!" Quý Noãn tức giận giãy giụa trong ngực anh: "Anh tiếp tục nói chuyện điện thoại với thư ký của anh đi, sau khi xong việc thì về phòng ngủ gọi em."
"Cô ta nói gì?" Mặc Cảnh Thâm không buông tay, nhưng bởi vì cô giãy giụa mà giọng anh trở nên trầm hơn.
Quý Noãn vùng vẫy nhưng không được, nên cô không thèm giãy nữa, để mặc cho anh giam cầm trong lòng. Cô xoay lưng về phía ngực anh, khó mà che giấu cảm xúc trong lời nói: "Cô ta nói lúc tan làm thì xe chết máy, nên anh tiện đường đưa cô ta về một đoạn."
Mặc Cảnh Thâm nhìn cô, thở dài cười, vỗ nhẹ bên hông cô tựa như dỗ dành: "Hôm nay công ty bận rộn dự án
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chieu-vo-dien-cuong/494989/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.