Hai gò má Quý Noãn đỏ ửng, mái tóc dài xoã loà xoà trên ghế sofa, bị anh hôn đến cả người nhũn như một vũng nước.
Mặc Cảnh Thâm nhìn cô mỉm cười bên tai cô rồi hôn lên đó: "Tối qua em cầu xin anh ầm ĩ, bây giờ định qua cầu rút ván hả?"
Quý Noãn trừng anh, cúi đầu cắn vào ngón tay anh.
Ánh mắt Mặc Cảnh Thâm càng tối đi, không những không rút tay về, mà ngược lại mà nhân lúc cô không nỡ cắn mạnh mà duỗi thẳng vào miệng cô: "Em xác định tối nay chỉ cắn mỗi chỗ này?"
Quý Noãn cầm gối ôm trên sofa nện mạnh vào mặt anh, anh mỉm cười né đi, sau đó đè cô xuống sofa không cho động đậy.
"Lưu - manh!"
"Trước giờ anh chưa từng nói mình chính là quân tử, trước mặt bà Mặc lại càng không có khả năng đó." Anh vuốt ve khuông mặt đỏ ửng của cô.
Anh lại hôn tiếp. Quý Noãn nghĩ đến chữ "cắn" mà anh nói, thế là dứt khoát há miệng ra cắn anh.
Kết quả, nhát cắn này của cô đã biến thành nụ hôn vừa vuốt ve an ủi, vừa kiên nhẫn ban đầu trở thành nụ hôn mưa to gió lớn, lại thêm vài phần áp chế.
"Noãn Noãn." Anh thì thầm bên tai cô.
Quý Noãn bị anh hôn đến đầu váng mắt hoa, ngay cả sức phản khán ban đầu cũng dần cạn kiệt. Nghe thấy anh khàn giọng gọi tên mình thì cô lập tức ngước lên nhìn vào đôi mắt sâu thẩm của anh.
Mặc Cảnh Thâm trầm thấp gọi tên cô, rồi bỗng nhiên trong lúc cô mơ màng, anh nắm lấy bàn tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chieu-vo-dien-cuong/494963/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.