"Bây giờ mẹ chị sao rồi?"
Thư Di vội vàng chạy đến bệnh viện trong thời gian nhanh nhất, gương mặt cô trắng bệch không một cắt máu vịn vào tay trợ lý của mình. Chân tay cô nàng lúc này đã run lẩy bẩy rồi, chẳng còn đứng vững được nữa.
Càng nghĩ Thư Di lại càng cảm thấy tự trách bản thân mình.
Cô rõ ràng biết mẹ mình sức khỏe dạo gần đây càng ngày càng kém, thế mà cô lại để cho bà ấy ở nhà một mình. Những năm qua, Thư Di đã để bà ấy phải sống cô đơn vất vả, cô vì chăm lo cho sự nghiệp mà bỏ mặc mẹ mình thời gian lâu như vậy.
Nay bà ấy lại còn phải vào trong phòng cấp cứu nữa.
Nữ trợ lý nhìn Thư Di hoảng loạn, mặt mũi tái mét, vội vàng đỡ cô ngồi xuống dưới ghế, lên tiếng trấn an: "Chị Di à, chị bình tĩnh lại đi! Bác gái còn đang cấp cứu, em nghĩ chắc không sao đâu. Dù gì thì mẹ chị cũng chẳng gây nghiệp gì, chắc chắn ông trời sẽ thương xót cho bác ấy thôi." Nắm lấy bàn tay của Thư Di, cô cảm thấy toàn thân cô gái ấy đang liên tục run rẩy, mồ hôi khiến cho thân thể lạnh toát.
Thư Di gật đầu, cô cố gắng trấn an bản thân mình.
Đúng rồi!
Mẹ cô sẽ không có chuyện gì đâu!
Bà ấy chưa từng làm chuyện gì trái với lương tâm, cho nên sẽ bình an vô sự.
Thư Di cố gắng động viên bản thân mình là thế, nhưng trong lòng cô vẫn có chút hoang mang và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-yeu-minh-em/3591987/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.