Lúc này ở Lương gia, Lương Khang Sinh hai mắt nhắm nghiền nằm ở trên giường, khăn trải giường màu đỏ rực càng khiến khuôn mặt của hắn thêm tái nhợt, hô hấp mỏng manh.
Trang thị ngồi bên giường, vẻ mặt u sầu nhìn nhi tử suy yếu ở trên giường, âm thầm rơi lệ: "Khang Sinh, nương cũng vì không có biện pháp, bát tự của Khúc tiểu ca nhi cùng con tương hợp, hy vọng sau khi cưới y thân thể con sẽ tốt hơn."
Người nằm trên giường mí mắt giật giật, Trang thị vẫn không nhận ra, vẫn cứ nói về chuyện của Khúc Ý.
Xảo Cần là người hầu thân cận của Trang thị nhẹ tay nhẹ chân bưng chén thuốc vào, ở bên tai Trang thị thấp giọng nói: "Phu nhân, thuốc của thiếu gia đã có rồi."
Trang thị thở dài, bưng chén thuốc lên: "Ta đút hắn, đợi chút Khúc tiểu ca nhi vào cửa, ngươi ở bên này chiếu cố thiếu gia, ta phải ra ngoài nhìn, không thể để nhóm người đệ đệ bận việc mãi được."
"Dạ được." Xảo Cần đem khay đựng chén thuốc thu hồi lại, đứng lùi ra sau.
Lúc Trang thị chuẩn bị đút thuốc, Lương Khang Sinh đang nằm trên giường không chút động tĩnh đột nhiên mở mắt ra, ánh mắt tinh tường không giống như người bệnh hôn mê nhiều ngày mới tỉnh dậy.
Lúc này, đầu óc Lương Khang Sinh đau đớn giống như bị kim châm, nhưng hắn đã quen với việc chịu đựng đau đớn, đau đớn này vẫn trong phạm vi hắn có thể chịu được, hắn chống giường muốn ngồi dậy.
Vừa rồi vẫn còn hôn hôn trầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-xung-hi-tieu-phu-lang/2810921/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.