Chương trước
Chương sau
Sắc mặt Trang thị trầm xuống, bất quá chỉ một giây sau, bà miễn cưỡng cười: "Đều do ta vội vội vàng vàng mà không để ý nhiều, chuyện này đệ cứ coi như không biết, ngàn vạn lần đừng nói cho Khang Sinh."

Trang Khánh Trạch nhíu mày, ông định nói chuyện này ra xong sẽ truyền khắp thôn Khúc gia, giờ ông nói ra cũng như không nói.

Nhưng ông cũng phải nghĩ lại, hôm nay là ngày đại hỷ của Lương gia, ông mà nói thêm ngược lại chọc tỷ tỷ mất hứng, liền gật đầu tỏ vẻ mình đã hiểu, hoàn toàn là một bộ dáng đệ đệ hiểu chuyện.

Trang thị miễn cưỡng cười vui cho xong bữa tiệc rượu, cố gắng lên tinh thần tiễn khách ra về, lúc trở lại nhà chính mới để lộ vẻ mặt mệt mỏi.

Không đi qua chỗ nhi tử quấy rầy đôi tân nhân, Trang thị ngồi ở bên giường nhìn tướng công đang hôn mê, nước mắt tuông rơi như mưa.

Một lát sau, Xảo Cần bưng chén thuốc vào phòng: "Phu nhân, tới giờ lão gia uống thuốc rồi."

Nàng nhìn mặt Trang thị đầy nước mắt, cho rằng phu nhân đang lo lắng cho sức khỏe của lão gia và thiếu gia, đem chén thuốc đưa cho Trang thị, an ủi bà: "Phu nhân, hôm nay thiếu gia khí sắc không tồi, nghe Đa Cốc nói thiếu gia còn nắm tay thiếu phu lang đi vào viện, có thiếu phu lang chiếu cố thiếu gia, sức khỏe thiếu gia khẳng định sẽ càng tốt hơn."

Ai ngờ Trang thị nghe xong lời này lòng càng thêm sầu khổ, lúc đó bà nhất thời xúc động muốn nhanh chóng xung hỉ cho Khang Sinh, không có tìm hiểu tỉ mỉ xem Khúc ca nhi có nguyện ý hay không, hiện tại người đã cưới về rồi, có hối hận cũng đã muộn.

Trang thị lau nước mắt, cầm chén thuốc đút cho Lương phụ, vừa đút vừa không nhịn được đau lòng, nước mắt lại tiếp tục rơi.



Xảo cần cảm thấy có điểm không thích hợp, đem chén thuốc để qua một bên, lo lắng mà nhìn Trang thị: "Phu nhân, ngài làm sao vậy?"

Lời nói giữ ở trong lòng rất khó chịu, Trang thị suy nghĩ rồi kéo tay Xảo Cần đi ra bên ngoài, đem tin tức mà Trang Khánh Trạch vừa nói lúc nãy nói cho Xảo Cần nghe.

"Đều là do ta, nếu ta không nóng vội, nói không chừng việc đó sẽ không xảy ra." Tuy rằng Trang thị đối với hành động đó của Khúc Ý có chút không hài lòng, nhưng chuyện này cũng không thể trách Khúc Ý, người ta là ca nhi trong sạch, vì phải xung hỉ mà vội vàng xuất giá, đổi lại là bà, bà cũng sẽ không vui.

Xảo Cần nhíu mày, hôm nay nàng nhìn thấy thiếu gia tự mình đón thiếu phu lang vào cửa, xem tư thái đi đường của thiếu phu lang không giống như là người có bệnh nhẹ.

Hơn nữa nàng luôn lo lắng cho sức khỏe của thiếu gia, thời khắc đều chú ý đến hắn, nàng có lưu ý đến những động tác nhỏ của thiếu gia và thiếu phu lang khi tiến vào bái đường, nếu thiếu phu lang đang giận, y sao có thể chú ý đến thiếu gia, sợ thiếu gia ngã mà đỡ lấy hắn.

Bất quá nghĩ đến khi thiếu phu lang ở trong kiệu, y không có tiếp nhận bàn tay đưa ra của thiếu gia, Xảo Cần cũng không xác định được thiếu phu lang có ý gì với thiếu gia nhà họ hay không?

Hiện tại rõ ràng bởi vì lời nói của cữu lão gia khiến phu nhân có khúc mắc, Xảo cần liền không nói ra sự việc lúc nãy ở kiệu hoa, khuyên Trang thị hãy nghĩ theo hướng tốt, chỉ cần thiếu gia vừa ý thiếu phu lang, thiếu phu lang thật tâm đối đãi với thiếu gia, chuyện kia không cần thiết phải để trong lòng.

Cữu lão gia không phải là người thứ 9 mà là cữu cữu gia, chắc hiểu là ông cậu.

Xảo Cần còn khuyên Trang thị đừng để lộ cảm xúc vào buổi gia yến tối nay, có gì chờ thấy người rồi lại nói.

Hỉ yến giữa trưa, bởi vì sức khỏe Lương Khang Sinh không tốt nên không ra ngoài gặp khách mời, chờ đến gia yến buổi tối, không có khách lạ, Lương Khang Sinh và Khúc Ý mới tham dự cùng nhau.

Trang thị được Xảo Cần an ủi nên tân trạng cũng tốt hơn, bà vào trong phòng nhìn tướng công chưa tỉnh lại, vực lại tinh thần cùng Xảo Cần cho người dọn dẹp bàn tiệc buổi trưa, chuẩn bị gia yến buổi tối.

Mấy thế hệ Lương gia đều đơn bạc, tới đời Lương phụ cũng chỉ có một mình ông, không có huynh đệ tỉ muội, cũng không có thúc bá cô thẩm, cho nên Lương gia không có ai tham dự gia yến.

Bên phía Trang thị thì đông người hơn, toàn bộ Trang thị nhất tộc đều chạy thuyền vận, cha mẹ Trang thị trước kia cũng có một đội thuyền riêng, nhưng do một sự cố ngoài ý muốn mà cùng qua đời, chỉ để lại 2 tỷ đệ Trang thị.

Sau khi cha mẹ qua đời, Trang Khánh Trạch không theo người không tộc chạy thuyền vận nữa, mà dưới sự giúp đỡ của tỷ phu trở thành người làm kinh doanh, mua bán rượu.



Dần dần, quan hệ giữa những người trong tộc và tỷ đệ Trang thị ngày càng nhạt dần, hơn nữa bọn họ cũng chỉ là họ hàng xa, cho nên gia yến buổi tối cũng chỉ có Trang Khánh Trạch ở lại thôi, không mời những người họ hàng khác.

Đối với Khúc gia bên kia, không biết là do Trang Khánh Trạch sơ sót hay là do Khúc gia từ chối, cũng không có ai qua đây.

Khúc Ý không biết Trang thị thông qua "tin tức" của Trang Khánh Trạch biết được việc y tính toán tự tử, y và Lương Khang Sinh cuối cùng cũng đã hiểu được chuyện hệ thống là như thế nào.

Lúc trước là Lương Khang Sinh ăn tham phiến, uống canh sâm mới có thể xuống giường tự mình đón Khúc Ý vào cửa, hiện tại hoa tổn tinh thần, thuốc cũng đã hết công hiệu, sắc mặt của hắn bắt đầu chuyển biến kém hơn.

Khúc Ý rất hiểu sức khỏe của Lương Khang Sinh nên không thể tùy ý để hắn mệt mỏi thêm nữa, y đỡ Lương Khang Sinh nằm lên giường, dùng thủ pháp quen thuộc mà ấn đầu giúp hắn.

Hơi thở quen thuộc khiến cho hỗn loạn trong lòng của Lương Khang Sinh dẫn bình ổn lại, hắn nhắm mắt nghỉ ngơi để Khúc ý xoa bóp cho mình.

Khúc Ý chờ Lương Khang Sinh ngủ sâu mới nhẹ nhàng đắp chăn cho hắn, suy nghĩ về sau bọn họ nên làm sao mới tốt.

Đời trước, nhị bá nói chuyện của Lương gia rất kỳ lạ, nhưng đến trước khi y chết vẫn chưa điều tra ra được gì, rốt cuộc ai có ý xấu với Lương gia?

Khúc Ý đối với người và chuyện bên ngoài đều không hiểu biết nhiều, bởi vì thời điểm y được gả vào Lương gia trong lòng rất oán giận, không muốn ở chung hòa bình với người của Lương gia.

Cho đến khi khúc mắc giữa y và Lương gia được gỡ bỏ, Lương phụ không chịu nỗi bệnh tật mà qua đời, kế tiếp là ở nhà giữ đạo hiếu ba năm, ba năm đó Khúc Ý rất ít khi trở về Khúc gia.

Sau khi giữ đạo hiếu xong, Lương Khang Sinh đến phủ thành tham gia thi phủ, dựa vào học thức của Lương Khang Sinh, thông qua thi phủ cũng không khó, nhưng lúc hắn ở trường thi bị trúng gió lạnh, khi trở về thì nằm trên giường không dậy nổi, chưa đến hết năm liền qua đời.

Nghĩ tới nghĩ lui, đem những chuyện có thể nhớ đều suy nghĩ cẩn thận lại một lượt, trong đầu Khúc Ý lại hiện lên một người, cữu cữu bên nhà chồng- Trang Khánh Trạch.

Khi ở Lương gia giữ đạo hiếu ba năm, tửu phường Lương gia đều giao cho Trang Khánh Trạch xử lý, một tửu phường lớn như vậy mới qua vài năm liền xảy ra chuyện, không chỉ không kiếm được tiền mà còn đem Lương gia đào rỗng.

Tuy rằng hoàn nghi đối phương, nhưng Khúc Ý không rõ, nếu thật sự do cữu cữu làm, thì như vậy có chỗ tốt gì, y nhớ rõ ngày mà tửu phường Lương gia phải bắt buộc đóng cửa, cữu cữu ở trong nhà uống say bí tỉ, ông vừa khóc vừa xin lỗi Lương gia, xin lỗi Lương phụ.



Đứng lên thở ra một hơi thật dài, Khúc Ý ở trong phòng đi qua đi lại 2 vòng, tính toán chờ Lương Khang Sinh dậy sẽ nói với hắn.

Nếu Lương Khang Sinh là người đời trước mới vừa thành thân với y, Khúc Ý sẽ không đem suy đoán của mình nói cho hắn biết, bởi vì y không xác định đối phương sẽ lựa chọn tin tưởng ai.

Nhưng Lương Khang Sinh hiện tại là người đã sống cũng y nhiều năm, Khúc Ý tin tưởng đối phương sẽ không hiểu lầm y.

Một giấc này của Lương Khang Sinh, ngủ đến hơn một canh giờ rưỡi, chờ khi hắn tỉnh lại, Khúc Ý đang ngồi trên trường kỳ cạnh cửa sổ an tĩnh xem sách.

1 canh giờ rưỡi= 3 tiếng

Không gây tiếng động, Lương Khang Sinh cứ nằm như vậy, nhìn ánh mặt trời ấm áp chiếu lên người Khúc Ý làm trong lòng hắn một mảnh rung động.

Giờ khắc này, Lương Khang Sinh cảm thấy may mắn khi được hệ thống cho sống lại lần nữa, làm hắn có cơ hội nhìn thấy và chạm được vào Ý ca nhi đang thực sự còn sống bên cạnh.

Trước kia, Lương Khang Sinh cho rằng, ngoài cha mẹ thì đọc sách thi khoa cửa là chuyện hắn để ý nhất, nhưng mà thời khắc trước khi hắn mất đi ý thức kia hắn mới biết được điều mà hắn chân chính để ý chính là phu lang của hắn, người đã sớm trở thành một bộ phận trên người khiến hắn không thể dứt ra được.

Lương Khang Sinh nghĩ, đời này hắn sẽ tận lực điều trị sức khỏe của mình, nếu như không thể đọc sách hay thi khoa cử, thì hắn cũng sẽ ở bên cạnh bảo hộ phu lang của hắn cả đời.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.