Nhìn biểu tình không ngừng biến hóa trên mặt Khúc lão thái, đối với sự hiểu biết của Khúc Ý về bà, đại khái có thể đoán được bà đang nghĩ gì.
Ngoại trừ cảm thấy mắc cười ra, Khúc Ý không biết còn có thể như thế nào, dựa vào cái gì mà bà có thể chắc chắn rằng mình sẽ nghe lời bà chứ? Cho dù là mình ở đời trước, cũng không hoàn toàn nghe theo lời bà nói.
Cẩn thận suy nghĩ lại, Khúc gia kỳ thật cũng chỉ có gia đình đại bá chịu thương chịu khó nghe lời bà thôi, còn lại đều không phải, riêng ngũ thúc thì khỏi nói, hắn ta chính là người chỉ huy của bà lão.
Bất quá vì ngại đối phương vẫn là trưởng bối, khi Khúc Ý xuống xe vẫn phải chào bà một tiếng: "Nãi."
Hai mắt lão thái tỏa sáng nhìn xe ngựa, trên mặt vẫn còn kích động: "Ân, các ngươi đã trở lại rồi sao, ngũ thúc ngươi và Diệu Văn muốn đi lên huyện, chút nữa ngươi đưa xe này cho bọn họ đi đi."
Khúc Ý cười cười, nhưng ý cười không lan được tới đáy mắt: "Không được, tương công sức khỏe không tốt, xe ngựa này chúng ta còn phải sử dụng."
Nghe thấy Khúc Ý vậy mà dám cự tuyệt bà, biểu tình của lão thái cứng lại, nhìn qua đặc biệt buồn cười.
"Ý ca nhi, người trở về rồi hả." Khúc Nhị Ngưu thấy không khí không đúng, đi ra chào hỏi, ông nhìn Lương Khang Sinh, không biết nên xưng hô như thế nào, nên kêu là Lương thiếu gia hay là ca tế mới tốt đây.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-xung-hi-tieu-phu-lang/2810905/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.