Chương trước
Chương sau
Lúc này Ngôn Thanh Nhiên tại sơn động thì vẫn bĩnh tĩnh nằm nghỉ, bởi vì cô cảm thấy hoàn toàn không có gì sợ hãi, đợi một hồi thì Dung Tích Triều cũng mang về một ít quả dại, bẻ mặt hài lòng nhìn Ngôn Thanh Nhiên.
Ngôn Thanh Nhiên nhìn trên mặt nàng có một chút bụi bẩn, trong tay thì ôm một đống trái to trái nhỏ, tức khắc cô cảm thấy Dung Tích Triều như vậy có chút đáng yêu.
"Ngươi mau ăn, ta đã tốn rất nhiều công sức mới hái được" Trong núi rừng cũng không có gì có thể ăn được, cho nên nàng đã hái đỡ những quả dại, cũng không biết Ngôn Thanh Nhiên có ăn được hay không, dù sao nếu không có những quả dại này thì nàng cũng không tìm được thứ khác...
Ngôn Thanh Nhiên lúc này cũng đói bụng, cầm lấy một quả dại cắn một ngụm, tức khắc cảm giác được không ổn! Thật muốn ói a! Nhưng mà nhìn Dung Tích Triều đang mang vẻ mặt chờ mong nhìn cô, trực tiếp nuốt xuống cổ họng, bất chấp tất cả mà nuốt vào bụng.
"Thế nào? Ăn ngon không?"
Dung Tích Triều chờ mong nhìn Ngôn Thanh Nhiên, trái cây này nàng cũng chưa từng ăn qua, nhìn thấy hình dáng rất đẹp, chắc chắn sẽ ăn rất ngon, cho nên mới nhanh chóng hái về nhường cho Ngôn Thanh Nhiên.
"Ân... Ăn ngon..." Ngôn Thanh Nhiên không đành lòng nói ra những lời này...
Dung Tích Triều nghe được cô nói lời này thì hài lòng cực kì, cũng cầm lấy trái cây tự bản thân cắn một ngụm, sau đó vẻ mặt liền xấu xí cực kì!
"Phi! Cái quỷ gì vậy nè!" Dung Tích Triều thật là khóc không ra nước mắt, khó ăn như vậy mà Ngôn Thanh Nhiên bảo là ăn ngon... Cả bản thân nàng cũng ăn không nổi a...
Nghĩ tới đây Dung Tích Triều đem trái cây ném đi hết, cũng đoạt lấy luôn mấy quả trong tay Ngôn Thanh Nhiên ném đi.
Ngôn Thanh Nhiên bất đắc dĩ, aizz, không có biện pháp, chỉ có thể bị đói.
"Để ta thử đi tìm thứ khác xem sao" Dung Tích Triều làm sao dễ dàng bỏ cuộc như vậy, nàng không muốn để Ngôn Thanh Nhiên bị đói, dù sao gần đây cũng không có gì nguy hiểm, nàng có thể chịu khó đi tìm thử là được.
"Hai ta cùng nhau đi đi" Ngôn Thanh Nhiên đè xuống cảm giác khó chịu trên thân thể, cười cười nói, hiện tại đây không phải là lúc để yếu đuối, nếu như không tìm thấy đồ ăn thì chỉ sợ cả hai sẽ cùng nhau chết đói mất, cô có thể nhịn được nhưng cô không muốn Dung Tích Triều cũng sẽ chịu cảm giác giống cô.
Dung Tích Triều tất nhiên là không chịu, Ngôn Thanh Nhiên bị thương nghiêm trọng như thế làm sao nàng nỡ để cô đi cùng được. Nhưng dù có nói gì cũng không ngăn được ý định của Ngôn Thanh Nhiên, cuối cùng là vẫn phải đồng ý.
Tiếp theo hai người đi ra khỏi sơn động, bên ngoài không khí phi thường tươi mát và dễ chịu. May mắn là địa phương này ít người lui tới cho nên cảnh cũng rất đẹp, quả nhiên là một cái địa phương tốt.
Hai người đi càng ngày đi càng xa sơn động thì nhìn thấy một con đường thẳng, tự hỏi không biết đường này sẽ dẫn tới đâu. Dọc theo con đường hai người vô thức nắm tay nhau mà không có ai phát giác. Tiếp theo Ngôn Thanh Nhiên quay đầu nhìn thì đã không còn thấy sơn động, không còn cách nào khác để quay về đành phải tiếp tục đi tiếp.
Không biết đi bao lâu, Ngôn Thanh Nhiên sắc mặt càng ngày càng tái nhợt, mồ hôi trên trán cũng càng ngày càng nhiều. Dung Tích Triều phi thường lo lắng nhìn cô, lo lắng nói "Hay là chúng ta nghỉ ngơi một lát đi" Nhìn Ngôn Thanh Nhiên như vậy nàng có chút đau lòng, nhanh chóng đề xuất khuyên Ngôn Thanh Nhiên ngồi nghỉ.
Ngôn Thanh Nhiên nghe lời tìm một chổ bằng phẳng ngồi xuống nghỉ ngơi, lúc này cô cảm thấy bản thân không hề ổn một chút nào, nhưng cô không nói ra vì sợ Dung Tích Triều lo lắng, tình huống hiện tại không phải là lúc để yếu đuối.
"Ngươi không sao chứ?" Dung Tích Triều lo lắng nhìn cô, nàng thật lo lắng Ngôn Thanh Nhiên sẽ xảy ra chuyện gì, dù sao cô bị thương cũng rất nghiêm trọng. Nàng biết Ngôn Thanh Nhiên luôn cố tỏ ra mạnh mẽ, trong lòng không khỏi mắng Ngôn Thanh Nhiên một trận.
"Không có việc gì, chúng ta đi tiếp thôi" Ngôn Thanh Nhiên thấy nghỉ ngơi cũng đủ rồi liền chậm rãi đứng dậy nói, cô hiện tại chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi chổ này, bởi vì cô cảm giác bản thân sẽ không kiên trì được bao lâu nữa.
Dung Tích Triều muốn khuyên ngắn nhưng mà Ngôn Thanh Nhiên đã đứng dậy đi xa, nuốt xuống những lời muốn nói, đứng dậy chạy tới chổ Ngôn Thanh Nhiên. Vô thức nắm lấy tay Ngôn Thanh Nhiên, Ngôn Thanh Nhiên lúc này hoàn toàn không có cảm giác. Dung Tích Triều chỉ cảm thấy từ lòng bàn tay truyền đến độ nóng phi thường, phảng phất như muốn tổn thương lòng của nàng vậy.
Cẩn thận dùng ánh mắt quan sát Ngôn Thanh Nhiên xem có gì bất thường hay không, nhưng thấy cô không có biểu hiện gì, trong lòng đột nhiên mất mát, bất quá chỉ là một hồi, bởi vì nàng đã đem cảm giác đó chôn sâu trong lòng.
Bên kia Mặc Khuynh Nhiễm đã bay đến ngọn núi, vẻ mặt lãnh khốc lạnh lùng nhìn xung quanh, xác định vị trí Ngôn Thanh Nhiên rớt xuống, nhưng thật sự nàng cũng không rõ vị trí cho nên trong lòng phi thường lo lắng.
Tiếp theo máy bay trực thăng đậu ở một chổ vắng vẻ, Mặc Khuynh Nhiễm liền đi xuống máy bay, nhìn xung quanh bốn phía, quản gia lúc này cũng đã tới kế bên "Là nơi này sao?" Mặc Khuynh Nhiễm nhàn nhạt hỏi, kỳ thực lo lắng đã bao phủ khắp trong lòng nàng.
Quản gia gật đầu, sau đó hai người hướng tới trong rừng cây mà đi.
Mặc Khuynh Nhiễm lúc này tâm tình phi thường phức tạp, nàng không biết vì sao bản thân lại quan tâm Ngôn Thanh Nhiên như vậy, cũng không biết vì sao nghe tin Ngôn Thanh Nhiên xảy ra chuyện lập tức chạy đến đây. Đây là lần đầu tiên nàng vì một người mà buồn rầu, không biết nên làm cái gì bây giờ. Đi thêm được một đoạn thì nghe được một giọng nữ, Mặc Khuynh Nhiễm ngừng lại để nghe ngóng âm thanh này.
"Thanh Nhiên! Ngôn Thanh Nhiên! Ngươi mau tỉnh lại!" Dung Tích Triều bây giờ thật là hoảng sợ, hai người đang đi rất bình thường, đột nhiên Ngôn Thanh Nhiên lại té xỉu! Nàng liền sờ cái trán Ngôn Thanh Nhiên, thật là nóng, Dung Tích Triều luống cuống không biết nên làm cái gì bây giờ, tại vùng hoang vu này mà chỉ có một mình nàng, làm nàng rất sợ hãi.
Mặc Khuynh Nhiễm nghe được cái tên này thì không cần biết là ai gọi, tốc độ như tên bắn chạy theo hướng âm thanh mà đến, rất nhanh đã tìm tới nơi! Cách đó không xa nhìn thấy một thiếu nữ hai tay ôm lấy một thiếu niên vẻ mặt tái nhợt, với vẻ mặt sợ hãi lo lắng, không ngừng lớn tiếng kêu cứu.
Mặc Khuynh Nhiễm lúc này hoàn toàn không quan tâm đến thiếu nữ kia, ánh mắt trực tiếp nhìn đến chổ Ngôn Thanh Nhiên. Nhìn thấy Ngôn Thanh Nhiên mặt tái nhợt, hai mắt nhắm chặt, tim giống như bị đâm mấy nhát, bất chấp tất cả chạy tới một phen đỡ lấy Ngôn Thanh Nhiên ôm vào lòng, vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt cô, thời điểm sờ lên trán càng thêm hoảng sợ, ánh mắt biến hóa, nguy hiểm trong mắt càng thêm sâu sắc!
Dung Tích Triều hoàn toàn bất ngờ đến việc Ngôn Thanh Nhiên đã bị đoạt đi! Ngẩng đầu để nhìn xem ai dám đoạt Ngôn Thanh Ngiên, nhưng khi vừa nhìn thấy liền ngây người...nàng nhìn thấy gì đây...
Hiệu trưởng đại nhân! Hiệu trưởng đại nhân của các nàng Mặc Khuynh Nhiễm! Đang cư nhiên ôm Ngôn Thanh Nhiên, vẻ mặt đầy lo lắng, ánh mắt chỉ nhìn tới Ngôn Thanh Nhiên! Dung Tích Triều hoàn toàn không hề nghĩ đến hiệu trưởng đại nhân sẽ quan tâm Ngôn Thanh Nhiên như vậy, hơn nữa thoạt nhìn mối quan hệ giữa hai người này không hề bình thường, đè xuống khó chịu trong lòng, chậm rãi mở miệng "Hiệu trưởng hảo" Lúc này còn có tâm trạng để chào hỏi chắc chỉ có Dung Tích Triều mới làm được...
Mặc Khuynh Nhiễm nghe âm thanh mới phát hiện còn có người ở đây, ngẩng đầu nhíu nhíu mày, nàng không nghĩ tới Dung Tích Triều cũng ở nơi này. Sau đó cũng không có nghĩ nhiều lắm, gật đầu. Phát hiện Ngôn Thanh Nhiên càng ngày càng nóng làm nàng khẩn trương gần chết.
"Quản gia mau chóng đỡ hắn đi tới bệnh viện" Mặc Khuynh Nhiễm lúc này chỉ mong có thể nhanh chóng đưa Ngôn Thanh Nhiên đến bệnh viện, chỉ sợ Ngôn Thanh Nhiên sốt đến choáng váng rồi xảy ra chuyện gì thì nàng biết làm sao bây giờ.
Lúc này Ngôn Thanh Nhiên đột nhiên gắt gao cầm tay Mặc Khuynh Nhiễm, trong miệng thì thào tự nói "Tô Tô, Tô Tô..." Từng tiếng Tô Tô này Dung Tích Triều không có nghe được, nhưng Mặc Khuynh Nhiễm lại nghe được rất rõ ràng.
Cảm thấy một mảng vui sướng, trong lòng đột nhiên tràn ngập hạnh phúc.
Lúc này Mặc Khuynh Nhiễm mới để ý tới những vết thương trên người Ngôn Thanh Nhiên, nhìn thật là ghê gớm, hiệu trưởng đại nhân toàn bộ đều nổi giận! Làm gì mà bị thương nặng đến vậy! Nhanh chóng kêu quản gia đến đây, cẩn thận đặt Ngôn Thanh Nhiên lên lưng quản gia rồi chạy đến chổ máy bay.
Đi không bao lâu rốt cục cũng tới máy bay, Dung Tích Triều quả thực muốn khóc, cảm giác như bị vô hình vậy... Cũng không biết Ngôn Thanh Nhiên có ổn hay không, đôi mắt nhìn người nằm trên lưng quản gia, tâm hơi hơi đau nhức.
Tiếp theo mấy người leo lên máy bay trực thăng rồi bay thẳng đến bệnh viện, lúc ngồi ở trên máy bay Mặc Khuynh Nhiễm đã gọi điện thoại báo cho Dương Y biết tình trạng của Ngôn Thanh Nhiên, Dương Y vừa nghe xong liền đem công việc đẩy sang một bên rồi mau chóng chạy tới bệnh viện.
Lúc Dương Y đến bệnh viện cũng vừa đúng lúc Mặc Khuynh Nhiễm cũng vừa tới, Dương Y nhìn thấy thân thể con gái của mình đầy máu mà nước mắt lạch cạch rơi xuống, đau lòng vô cùng! Nhanh chóng chạy đi kêu bác sĩ, vừa vặn tại bệnh viện này có người thân của Dương Y làm bác sĩ tại đây, thở phào nhẹ nhõm vì thân phận của con gái mình sẽ không bị bại lộ, cho nên liền đi tìm người thân kia đến xử lý vết thương cho Ngôn Thanh Nhiên. Còn Mặc Khuynh Nhiễm cùng Dung Tích Triều thì đợi ở bên ngoài.
Hoàn hảo vị trí Ngôn Thanh Nhiên bị thương là ở lưng, một thời gian sau cũng không để lại nhiều triệu chứng gì, chỉ có cái ót thì phải tốn công chăm sóc một chút là ổn rồi, còn lại thì không có gì đáng ngại, Dương Y nghe xong thì thở phào nhẹ nhõm, thầm cảm ơn ông trời vì con gái của mình không có bị gì.
Bên ngoài Mặc Khuynh Nhiễm cùng Dung Tích Triều nghe được cũng thở phào nhẹ nhõm.
- -- TA LÀ MỘT CÁI ĐƯỜNG RANH GIỚI ---
Bốn phía xung quanh an tĩnh dị thường, phía trước có một chút ánh sáng khiến cho Ngôn Thanh Nhiên muốn đi tới, mọi thứ xung quanh đều tối đen như mực, cho nên ánh sáng này rất hấp dẫn Ngôn Thanh Nhiên, vốn dĩ tưởng rất gần, nhưng khi đi tới thì lại rất xa, Ngôn Thanh Nhiên cố sức đuổi tới nơi ánh sáng thì tức khắc một mảng sáng sủa, xung quanh còn có mùi hoa thơm ngát.
Đột nhiên phía trước xuất hiện một thân ảnh mặc một cái váy dài màu hồng thời cổ đại rất xinh đẹp, mái tóc đen bóng được búi lên tao nhã, Phía trước đứng một đạo thân màu hồng phấn cổ đại váy dài xinh đẹp thân ảnh, đen thùi mái tóc kéo thành tao nhã búi tóc, vóc người tinh tế hoàn mỹ, có chút cảm giác quen thuộc, khiến cho người ta không nhịn được mà muốn tới gần. Ngay sau đó thân ảnh này quay người lại, Ngôn Thanh Nhiên liền ngây người.
Trước mặt chính là Mặc Khuynh Nhiễm khuynh sắc khuynh thành xinh đẹp mê người, tiếp theo tiểu mỹ nhân vươn tay cầm lấy tay Ngôn Thanh Nhiên, đôi đỏ mọng khẽ mở "Nhiên nhi, ta đã chờ ngươi thật lâu..." Tiểu mỹ nhân ngữ khí ôn nhu nói, một đôi mắt nhàn nhạt đau thương. Ngôn Thanh Nhiên nhìn thấy vậy mà đau lòng, vươn tay ôm chặt tiểu mỹ nhân vào lòng rồi nói "Tô Tô, ngươi nhớ ta sao?" Lời này vừa phát ra Ngôn Thanh Nhiên cũng ngẩn ngơ, cô tại sao không tự chủ được mà nói những lời này chứ!
Lời nói mang tính hơi trêu chọc khiến tiểu mỹ nhân ngượng ngùng, tâm giống như được ăn mật ngọt "Ân...Nhớ ngươi..." tiểu mỹ nhân ngượng ngùng đáp lại.
Ngôn Thanh Nhiên nhẹ nhàng cười, nghe được mỹ nhân nói tiếng hờn dỗi này làm tâm tình tốt lên rất nhiều, hai tay đỡ lấy bả vai khiến nàng đối diện với mình. Người trước mặt này cô biết rõ đó là ai, Tô Tô hôm nay phá lệ không còn cao lãnh nữa mà đã biến thành thiếu nữ ngọt ngào.
Ngôn Thanh Nhiên biết rằng đây không phải là sự thật! Nhưng mà cô không thể kiềm chế được mà muốn chìm đắm trong nó!!
Nhìn gương mặt hoàn mỹ trước mắt, hai mắt chứa đầy nhu tình, còn có đôi môi đỏ mọng, khiến Ngôn Thanh Nhiên không nhịn được mà cúi sát đầu vào.
Tô Tô toàn thân xụi lơ trong lòng Ngôn Thanh Nhiên, nhắm mắt lại tận hưởng hơi thở của Ngôn Thanh Nhiên ngày càng gần.
Ngay sau đó một đạo ánh sáng chiếu vào trên mặt Ngôn Thanh Nhiên khiến cô chói mắt liền phải nhắm mắt lại!!
Ngôn Thanh Nhiên yếu ớt tỉnh lại, trước mặt không còn thân ảnh kia, mà thay vài đó chính một cái trần nhà màu trắng cùng mùi cồn xông vào mũi.
Đột nhiên cảm giác được có ai đó đang nhìn chằm chằm chính mình, Ngôn Thanh Nhiên xoay đầu nhìn theo hướng đó.
Vẫn là gương mặt tuyệt sắc nhưng trước sau như một mà lạnh lùng, làm Ngôn Thanh Nhiên không nhịn được mà nhớ thân ảnh trong mơ lúc nãy, tức khắc gương mặt phiếm hồng, không dám tiếp tục nhìn người trước mặt này! Cảm thấy có chút tiếc nuối, bởi vì cô và Tô Tô trong mộng còn chưa kịp làm gì thì đã tỉnh lại...
Tất nhiên bộ dáng nuối tiếc này đã bị Mặc Khuynh Nhiễm nhìn thấy, cảm thấy khó chịu, người đây là đang cảm thấy tiếc nuối vì chết không thành có đúng không?? Lần này hiệu trưởng đại nhân thực sinh khí, hậu quả chắc chắn sẽ rất nghiêm trọng!
"Ân? Cảm thấy đáng tiếc?" Mặc Khuynh Nhiễm tức giận cho nên ngữ khí cũng phi thường không tốt, trong giọng nói mang theo lãnh ý khiến Ngôn Thanh Nhiên run run, hiệu trưởng hỏi như vậy là có ý tứ gì?? Chẳng lẽ nàng biết mình nằm mơ thấy muốn hôn nàng?? Phi!! Mình mới không phải là người như vậy!!
Lắc lắc đầu, tự nhắc nhở bản thân phải bình tĩnh, hiệu trưởng làm sao mà biết mình vừa mơ cái gì chứ.
"A, làm sao vậy??" Ngôn Thanh Nhiên bắt đầu phát huy tài diễn xuất cao siêu của mình, giả ngu không nghe thấy Mặc Khuynh Nhiễm nói gì!
"Bản lĩnh lớn quá nên còn đi đua xe? Cảm thấy không ngã chết được nên đang tiếc nuối sao?" Mặc Khuynh Nhiễm ngữ khí phi thường không tốt. Tuy rằng Mặc Khuynh Nhiễm như vậy nhưng mà Ngôn Thanh Nhiên lại nghe ra đâu đó có ý tứ quan tâm trong lời nói của nàng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.