Chương trước
Chương sau
Kỳ thi cuối kỳ đã bắt đầu, kiểm tra xong sau đó lại nghỉ hè. Các học sinh trong lòng là muốn nhanh chóng nghỉ học, bởi vì không cần phải đối mặt với sách vở, mà còn có các lão sư, ngoài ra còn có thể đi chơi thỏa thích. Bất quá thành tích thi cuối kỳ cũng rất quan trọng, bởi vì đây cũng là cơ hội để nhận quà từ gia đình, cho nên rất nhiều bạn học rất chú trọng kỳ thi này.
Buổi sáng kiểm tra chính là toán học, bắt đầu tiến vào phòng thi Ngôn Thanh Nhiên vẫn như trước sau đều bình tĩnh, rất nhiều bạn học đều gấp đến độ chảy máu cam, còn có tại nỗ lực làm bừa, đều bị lão sư bắt lấy... Lão sư mắng cho một trận sau đó ngồi ở trên chỗ đờ ra.
Lúc này, cửa sổ bên ngoài đi qua một bóng người, thẳng tắp đi đến cửa phòng học. Các học sinh đang làm bài thi đều nhìn lên người kia, hít vào một hơi, ai tới nói cho bọn họ biết vì sao hiệu trưởng đại nhân lại tới đây?
"Làm bài thi." trong thanh âm tồn tại quạnh quẽ nhượng người không có năng lực phản kháng, một đám nhanh lên vùi đầu làm bài thi. Lúc này hiệu trưởng chậm rãi đi đến, Ngôn Thanh Nhiên đang làm bài thi chỉ cảm thấy một cổ lãnh khí đến càng ngày càng gần...
Ngơ ngác ngẩng đầu nhìn hiệu trưởng đại nhân, Mặc Khuynh Nhiễm từ trên cao nhìn xuống Ngôn Thanh Nhiên, nhướn đầu mi. Ngôn Thanh Nhiên xoa xoa tóc, vẻ mặt nghi vấn, tiếp theo chỉ thấy hiệu trưởng đại nhân vươn tay nhỏ và dài, lạch cạch một tiếng, vỗ lên trên đầu Ngôn Thanh Nhiên.
Ngôn Thanh Nhiên ôm đầu tràn đầy dấu chấm hỏi, hiệu trưởng đại nhân ngày hôm nay chưa uống thuốc có phải hay không?
"Làm bài thi." Lời này vừa ra tới Ngôn Thanh Nhiên nhịn không được trợn trắng mắt, tiếp theo viết bài thi. Hiệu trưởng như thế ngồi bên cạnh nhìn cô làm, mấy bạn học ngồi hai bên trước sau Ngôn Thanh Nhiên đều xoa xoa mồ hôi lạnh. Bọn họ bội phục dũng khí của Ngôn Thanh Nhiên, hiệu trưởng đại nhân ở bên cạnh còn có thể bình tĩnh làm bài!
Rốt cục Ngôn Thanh Nhiên làm xong bài thi, thời gian kết thúc còn hơn nửa giờ, Ngôn Thanh Nhiên đứng dậy đi qua người hiệu trưởng để nộp bài thi sau chậm rãi chuẩn bị ra ngoài. Một chút không có nhìn đến hiệu trưởng, sau đó một tiếng 'đứng lại' từ phía sau truyền đến, Ngôn Thanh Nhiên lập tức đứng lại, xoay người.
"Hiệu trưởng, sao người còn chưa đi đây?" Ngôn Thanh Nhiên âm thanh cũng không lớn, Hiệu trưởng đại nhân nhướn đầu mi đã đi tới. Trực tiếp đi ra cửa, Ngôn Thanh Nhiên phản ứng đến đây đuổi theo. Trong phòng học bạn học mắt to nhìn đôi mắt nhỏ, phi thường tò mò này hai người này muốn làm gì, tiếp theo giám thị lão sư gầm lên giận dữ lập tức bé ngoan tiếp tục làm bài.
Ra khỏi cửa hiệu trưởng đại nhân liền dừng lại, Ngôn Thanh đi đằng sau bởi vì không chú ý nên đụng một chút vào trên người hiệu trưởng đại nhân, Mặc Khuynh Nhiễm chậm rãi xoay người, Ngôn Thanh Nhiên che mũi.
"Ta có học bổng cử đi đại học Bắc Đại, ngươi có muốn đi không?" Nói thật đi cái này chỉ được phát cho những bạn học lớp 12, nhưng mà đối với thành tích ưu việt của Ngôn Thanh Nhiên có thể trực tiếp lên tới lớp 12, không chút nào khoa trương nói thêm cô cũng có thể trực tiếp lên đại học.
Ngôn Thanh Nhiên nghe nói như thế có chút ngốc, có ý gì, muốn cử cô đi Bắc Đại học sao?
"Bởi vì ngươi kiểm tra luôn là người có điểm số cao nhất, cũng là phi thường ưu tú. Cho nên muốn kiến nghị ngươi lên thẳng đại học, dựa theo tình trạng học tập bây giờ của ngươi thì có thể nói là dư dả năng lực, ngươi suy nghĩ một chút đi..." Hiệu trưởng đại nhân nhàn nhạt nói ra.
Ngôn Thanh Nhiên trong lòng nghĩ chỉ suy nghĩ tới một địa phương, đó chính là học viện Điện ảnh Kinh Đô.
Không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt hiệu trưởng, hiệu trưởng đối với đáp án này cũng không giật mình, bởi vì lần trước Ngôn Thanh Nhiên cũng đã từng nói qua với nàng mục tiêu đang hướng tới, Mặc Khuynh Nhiễm lần này cũng bất quá là muốn thử xem Ngôn Thanh Nhiên có kiên trì theo đuổi lý tưởng trong lòng không mà thôi...
Tiếp theo hiệu trưởng đại nhân đi xa, Ngôn Thanh Nhiên nhìn bóng lưng nàng đờ ra.
Mấy ngày kế tiếp, tiến hành kiểm tra khí thế ngất trời, rốt cục cũng kiểm tra môn cuối cùng, các học sinh cứ như ngựa điên đứt cương kích động, rốt cục đã thi xong!
Sau đó các lão sư cho bài tập hè về nhà, đây là một cái ác mộng, thành tích cuối kỳ sau hai tuần sẽ công bố online trên diễn đàn trường.
Thi xong các học sinh đều về nhà trong vui vẻ, Ngôn Thanh Nhiên tự nhiên cũng không ngoại lệ.
Dương Y khi đó đề cập qua nói cô đi Kinh Đô thăm nhà ông ngoại, bởi vì bận công việc nên chỉ có thời gian nửa tháng có thể dạo chơi. Ngôn Thanh Nhiên ngày thi xong môn cuối đã mua vé máy bay cùng ngày, thu thập xong hành lý sau đó cùng Dương Y nói tạm biệt đi sân bay.
- -- TA LÀ MỘT CÁI ĐƯỜNG RANH GIỚI ---
Trên máy bay không có bao nhiêu người, Ngôn Thanh Nhiên ngồi chính là khoang hạng nhất. Khoang hạng nhất bên trong cũng không có mấy người, ngồi yên ở vị trí Ngôn Thanh Nhiên lấy ra cái bịt mắt đeo lên sau đó yên lặng đi ngủ.
Từ An thị đến Kinh Đô cần ngồi 2 tiếng đồng hồ, Ngôn Thanh Nhiên đã sớm có thói quen trên máy bay ngủ ngon. Đời trước thời điểm làm nghệ sĩ không có có bao nhiêu thời gian để nghỉ ngơi, ngồi trên máy bay lập tức liền ngủ, giành giật từng giây để được được nghỉ ngơi. Đời này thời gian đi ngủ cũng thật đầy đủ, nhưng mà nó đã sớm thành thói quen rồi.
Thật vất vả muốn ngủ nướng, kết quả bị người trong nhà thúc giục đi thăm cô cô ở Kinh Đô, bắt nàng dậy thật sớm. Cố hội trưởng cả người đều không tốt, mang hai cái quầng thâm mắt buồn bực lên máy bay.
Cô cô Cố hội trưởng - Cố Hinh được gả tới Lưu gia ở Kinh Đô, Lưu gia chỉ là một cái gia đình phú hào mà thôi, Cố Hinh năm đó gả cho nhượng ba mẹ nàng phi thường bất mãn, cảm giác ủy khuất con gái của mình. Đều luôn ở trong tối tự giúp đỡ Lưu gia, vẫn luôn giúp Lưu gia phát triển cho tới quy mô hôm nay, cho nên tại Lưu gia Cố Hinh rất có địa vị, sinh được một nữ hài tử, địa vị của nàng lại càng lên cao.
Cô cô của Cố Tư Huyền sáng sớm liền gọi điện thoại cho ca ca cùng chị dâu, nói là nhớ cháu gái muốn nàng tới Kinh Đô chơi vài hôm, hơn nữa Cố Tư Huyền cũng đang nghỉ hè.
Ngồi ở vị trí Cố Tư Huyền lười biếng ngáp một cái, đôi mắt híp lại, trong đầu nghĩ đến ngày hôm đó vội vã đi đến thư viện nhưng không được nhìn thấy thân ảnh người nọ, cảm giác mất mác không nói nên lời khiến tâm trạng nàng cũng không tốt, nàng sẽ không thừa nhận là bản thân đối với Ngôn Thanh Nhiên có một loại cảm giác, loại cảm giác này nhượng nàng thất thố.
Thở dài một hơi, nhắm mắt lại chuẩn bị đi ngủ.
Cách đó không xa, hai cái tiếp viên hàng không nhỏ giọng thảo luận, tuy nói là nhỏ giọng nhưng mà tại nơi an tĩnh như vậy vẫn làm cho người ta nghe rõ ràng.
"Thiếu niên kia thật hảo soái a"
"Đúng vậy đúng vậy, hảo soái, a, ta bị mê đảo rồi~ "
Hai cái tiếp viên hàng không là người mới tới, trên máy bay ngây người như thế vài ngày, một cái soái ca cũng không thấy được. Không nghĩ tới ngày hôm nay đã có một cực phẩm xuất hiện, thật là nhượng các nàng hai người kích động cực kỳ, vì vậy luôn nhìn chằm chằm người kia, người kia mang cái bịt mắt hình dạng càng soái càng đẹp mắt, tim đập nhanh gia tốc, toàn thân khí chất tản ra, còn có trên người đều là hàng hiệu số lượng có hạn.
Cố Tư Huyền nhíu nhíu mày, muốn làm cái quỷ gì đây, muốn nàng như thế nào ngủ? Mở mắt nhìn đến cách đó không xa, vẻ mặt e thẹn nhìn người nào đó.
Nhịn đã nửa ngày, vượt qua nhẫn nại cực hạn của Cố Tư Huyền. Đứng dậy từng bước một đi tới trước mặt hai vị tiếp viên hàng không, hai vị tiếp viên hàng không vẻ mặt khẩn trương nhìn nàng."Quý khách, xin hỏi ngươi cần gì sao?" Một vị tiếp viên hàng không nhanh chóng phản ứng, vung lên mỉm cười ôn nhu nói với Cố Tư Huyền.
"Các ngươi có thể an tĩnh không?" Cố Tư Huyền nhàn nhạt nói, lời này nhượng hai cái tiếp viên hàng không mặt đỏ lên, nhanh lên xin lỗi xin lỗi. Cố Tư Huyền thoả mãn gật đầu, rốt cục có thể đi ngủ.
"Ồn cái gì?" Ngôn Thanh Nhiên đang ngủ say, nhưng mà bên tai truyền đến âm thanh ồn ào khiến cô không có biện pháp đi ngủ. Do đang mang bịt mắt, nên chỉ cảm giác được đối diện có người, không hài lòng nói.
Cố Tư Huyền như thế nhìn cái người trước mặt này, bịt mắt đã che đi đôi mắt xinh đẹp, môi mím chặt, vẻ mặt không hài lòng. Toàn thân áp suất thấp, lần đầu tiên nàng thấy bộ dáng này từ người nọ.
Ngôn Thanh Nhiên nửa ngày không có được đáp lại, ngón tay chậm rãi xốc lên bịt mắt. Đôi mắt mở kia một khắc, trong nhát mắt bị dọa nhảy lên ở trên chổ ngồi! Ai tới nói cho cô biết vì sao Cố hội trưởng lại trước mặt mình!
Hội trưởng ôm tay, như thế trên cao nhìn xuống Ngôn Thanh Nhiên, cúi gập thắt lưng chậm rãi để sát vào. Ngôn Thanh Nhiên khẩn trương muốn chết, mắt thấy nữ nhân này càng dựa vào càng gần, làm cô lại nhớ tới thời điểm tại phòng thay đồ đó!
Khẩn trương đến mức tâm đều nhảy tới cổ họng, tay nhanh chóng ra để chặn Cố Tư Huyền.
Cố Tư Huyền cúi đầu nhìn hai tay này, Ngôn Thanh Nhiên cảm giác được trong lòng bàn tay dị thường mềm mại, lại nhìn thấy sắc mặt xấu xí của hội trưởng... Cúi đầu vừa nhìn, nhanh đem tay chính mình dời đi. Cô cư nhiên khẩn trương mà không cẩn thận bắt lấy ngực Cố Tư Huyền! Xong xong xong!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.