Đình Tấn mệt mỏi ngồi dựa lưng vào vách đá. Hắn dù thể chất có được tăng cường đến hơn 100 điểm thì cũng chỉ có vài lít máu thôi chứ không thể tăng thêm nhiều hơn được nữa. Chạy đi một đoạn thời gian, máu cũng chảy ra khá nhiều, mặt của hắn cũng đã hơi tái đi. 
Ngay khi David vừa nhóm lửa xong, Louis cũng vừa dùng lá cây che lấp lại miệng hang. Đình Tấn lúc này mới thì thào lên tiếng, giọng nói có chút mệt mỏi và buồn ngủ. 
- “Louis đưa ta con dao” 
Louis nghe Đình Tấn nói, lập tức rút ra con dao được giắt sau lưng của hắn. Đình Tấn đưa tay chộp lấy con dao rồi kề sát trên ngọn lửa đang cháy bập bùng. 
Một hồi lâu sau, hắn mới lấy con dao ra. 
- “Ư… ư…” 
Đình Tấn dùng dao, cắt mở rộng ra cái lỗ đạn trên đùi hắn. Hắn đau đớn, nghiến răng cố giữ cho mình không phát ra âm thanh. Dao nóng cắt ra thịt của hắn liền bốc lên khói trắng, có mùi của thịt nướng. 
Ngay khi miệng vết thương đã được mở rộng ra bằng một ngón tay, hắn đưa ngón trỏ mình chọc vào bên trong lỗ đạn, moi ra một viên đạn hình cầu nhỏ hơn cả đầu ngón tay. 
Đình Tấn mặt mày bây giờ đã tái đi, mồ hôi ướt đẫm như vừa tắm xong. Nhưng hắn cố cắn răng không cho mình ngất đi, mà chồm dậy tiếp tục hơ nóng con dao của Louis. 
“Xì xì…” 
- “A…ưm… ưm” 
Dùng con dao vừa hơ nóng, hắn đặt nó lên miệng vết thương gây 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-vong-linh-phap-su/3157111/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.