Trong căn phòng làm việc ở nhà nghỉ, Anhien và Rose sau một hồi kiểm tra lại dữ liệu trên máy tính thì gương mặt không khỏi trở nên càng trầm trọng hơn.
- “Chúng ta phải hành động ngay thôi. Anhien, ngươi ở lại cùng với Hung và Cuong thu dọn chúng ta sẽ chuyển sang phương án dự trù, rời khỏi nơi này.”
Sau một hồi kiểm tra và xác nhận rằng, cả hai chiếc máy bay drone trinh sát kia đều đã bị đánh hạ, Rose không hề chần chừ mà hạ đạt mệnh lệnh.
- “Vâng thưa chỉ huy!”
Anhien gật mạnh đầu, lên tiếng đáp lại. Nàng lập tức xoay người, bắt đầu thu dọn đống đồ máy tính và thiết bị công nghệ cao trong căn phòng này.
Không ngừng lại tại đó, Rose tiếp tục kích hoạt máy liên lạc rồi lên tiếng thông báo cho những người còn lại trong đội.
- “Đã phát hiện ra được vị trí của kẻ địch, bước kế tiếp của nhiệm vụ bắt đầu thực thi. Tất cả nhanh chóng chuẩn bị đồ đạt rồi tập họp tại phòng khách, chúng ta sẽ rời đi nơi này sau khi hoàn thành xong nhiệm vụ.”
Trong lúc nói chuyện, nàng đã cất bước đi ra bên ngoài căn phòng làm việc này, để lại Anhien một mình một người trong căn phòng làm nhiệm vụ thu dọn đồ đạc của mình.
Có được mệnh lệnh thông báo của Rose, 13 người còn lại trong căn nhà nghỉ không chậm trễ chút nào ngừng ngay lại mọi hoạt động đang dang dở của mình, bắt tay vào thu xếp hành lý.
Riêng có tiểu đội đặc nhiệm 101 của Vansy và đội gián điệp của Rose thì càng chuyên nghiệp hơn. Bọn họ thậm chí còn làm thêm một bước tiêu hủy những vật dụng đã sử dụng qua, xóa đi dấu vết chứng minh cho sự tồn tại của bọn họ trong căn nhà nghỉ này.
Rose phải gấp rút nhanh chóng hành động là vì hai chiếc máy bay đã bị phát hiện và đánh hạ thì việc bọn người của T.O.A bị đánh động là chuyện đương nhiên.
Chính vì thế mà sẽ có hai khả năng xảy ra, một là đối phương sẽ âm thầm thu dọn, xóa dấu vết rồi rút đi khỏi khu nghĩa trang đó. Còn khả năng thứ hai là đối phương sẽ tụ tập người tiến công thẳng đến khu trụ sở nhà nghỉ này của cả nhóm.
Cả hai khả năng đều sẽ làm cho Rose và cả nhóm rơi vào tình thế bị động phòng thủ. Đó là điều mà nàng không muốn nhìn thấy nhất. Cho nên nàng mới đưa ra quyết định chia quân hai đường.
Làm một người gián điệp khi đi làm nhiệm vụ thì kế hoạch lúc nào cũng phải dự trù ra thêm một hoặc hai phương án để đề phòng cho có tình huống bất trắc xảy ra như lúc này.
Đối với Rose cũng là như vậy. Khi đi đến đất nước Thụy Điển này để rà soát tình hình, sau đó tiếp nhận, đón đám người của Đình Tấn đến thì nàng đã chuẩn bị ra được hai kế hoạch chính và một kế hoạch trốn thoát. Và hiện tại thì chính là lúc mà kế hoạch dự trù của nàng phát huy ra tác dụng của nó.
Mất không quá 15 phút, toàn bộ 13 người khác đã có mặt trong căn phòng.
- “Huy Cường, ra chuẩn bị xe, chúng ta sẽ khởi hành. Nhóm đặc nhiệm 101 và nhóm [The Alliance] đi theo ta. Tất cả những người còn lại hỗ trợ Anhien rút khỏi nơi này tới căn cứ thứ hai theo như trong kế hoạch.”
Đứng trước mặt 13 người, Rose dõng dạc cất giọng phân công công việc cho từng đội.
- “Lại có thêm căn cứ khác?!”
Ameerah nghe được lời nói của Rose thì cũng bị kinh ngạc không ít. Cô nàng há miệng trừng mắt, miệng bật thốt lên một câu để tỏ rõ sự tò mò trong lòng mình.
Làm một cô gái mới lớn, cũng chưa từng tiếp xúc với những kế hoạch tầm cỡ, phức tạp như thế này, Ameerah dĩ nhiên không thể nào nghĩ tới còn có một nơi trụ sở bí mật khác nên bị kinh ngạc thì cũng không có gì là lạ.
Những người còn lại thì cũng không có phản ứng gì quá khác thường.
- “Có ai có thắc mắc gì không?”
Rose cũng không quá bất ngờ về biểu hiện của Ameerah. Sau khi phân công xong nàng chỉ cất giọng hỏi lại, mắt quét nhìn gương mặt của từng người. Sau một lúc, thấy không ai có ý định muốn lên tiếng, nàng mới nói tiếp.
- “Tốt! Vậy thì lập tức hành động đi. Vũ khí nhớ bổ sung thêm, tuy rằng không hiện đại nhưng dù sao có vẫn còn tốt hơn không.”
‘Rõ…’
Mọi người đồng loạt hô to một tiếng như để lấy thêm chiến ý trước khi ra quân, sau đó phân chia ra làm hai đường, đi làm nhiệm vụ đã được Rose phân công.
- “Tấn!”
Rose lên tiếng kêu gọi Đình Tấn.
- “Có chuyện gì?”
Vẻ mặt ngạc nhiên một chút, hắn không hiểu vì sao Rose lại gọi mình.
- “Có thể nói cho ta biết, ngươi đi trộm mộ để làm gì không? Là để triệu hồi ra mấy con Bộ Xương vong linh kia hả?”
Có chút ngập ngừng, Rose tò mò hỏi.
- “Không phải. Là để làm chuyện khác quan trọng hơn. Có thể xong nhiệm vụ này hoặc trong thời gian rãnh rỗi nào đó, ta sẽ lại tách nhóm ra đi làm chuyện riêng của ta.”
Đình Tấn lắc đầu, thẳng thắng đáp lại.
Trông bộ dáng không giống như đang cố tình giấu diếm của Đình Tấn, Rose trầm ngâm một chút rồi gật đầu ra hiệu xem như mình đã hiểu. Nàng chỉ là hơi tò mò về việc có phải hắn sử dụng tà thuật để triệu hồi người chết hay không.
Dù sao những thứ đó cũng là rất ghê tởm, không phải thuần túy là sức mạnh bản thân mà là dựa vào những yêu thuật, quỷ quái cổ xưa mà thôi. Nhưng không biết cũng không sao, chỉ cần Đình Tấn không đối đầu với cả thế giới thì mọi chuyện xem như có thể chấp nhận được.
Trò chuyện vài câu với Rose, Đình Tấn cũng không tiếp tục ở lại với nàng. Sau lần chiến đấu với T.O.A, hắn cần một con món vũ khí phòng thân tốt hơn con dao găm gọt hoa quả này.
Nếu như lần trước đó hắn sử dụng một thanh dao găm quân dụng thì chắc có lẽ cái lưỡi đầu rắn ở gương mặt phía sau đầu của T.O.A đã bị chặt đứt rồi.
10 phút sau…
Cả nhóm 12 người do Rose chỉ huy, sau khi đã thu dọn và chuẩn bị đầy đủ trang thiết bị cho bản thân thì đều chạy ra bên ngoài.
Từng người một thay phiên nhau leo lên chiếc xe Hummer gắn động cơ phản lực đang bay lơ lửng bên ngoài cửa nhà nghỉ. Đây chính là phương tiện di chuyển mới mà Huy Cường đã đổi ở cửa hàng cho thuê xe trước khi về căn cứ.
Kích cỡ bên trong khoang xe cũng khá rộng lớn đủ cho 25 người cùng ngồi vào bên trong nên cả nhóm cũng không sợ chật chội. Tuy nhiên, có một điều làm chiếc xe này trở nên đặc biệt hơn là bởi vì động cơ của nó tương đương với 200.000 mã lực, kèm theo đó là một lớp vỏ bên ngoài được làm bằng một loại hợp kim chống đạn rất chắc chắn.
Riêng có ba người Anhien và hai anh em Hung, Cuong sau khi thu dọn đồ đạc xong thì đã leo lên một chiếc xe tải khác rời đi khỏi khu nhà nghỉ trước. Bọn họ phải tới khu vực căn cứ khác để bày biện máy móc, chuẩn bị tác chiến.
Đếm đủ quân số là 12 người đã lên xe đầy đủ, Huy Cường nhấn chân ga, lái xe vọt đi về phía khu nghĩa trang theo sự chỉ dẫn của Rose. Thời gian gấp rút vì không muốn để cho đám người của T.O.A kịp rút đi nên Huy Cường gần như phải tập trung toàn lực lái xe với tốc độ nhanh nhất mà hắn có thể.
Động cơ phản lực mạnh mẽ làm chiếc xe bay lên trên không, khoảng cách gần ba mét so với mặt đường. Cũng may lúc này trời đã bắt đầu tối đen đi, đường cũng khá vắng vẻ nếu không chắc có lẽ cảnh sát cũng không để yên cho Huy Cường lái xe nguy hiểm như vậy.
Ngồi trên xe, tranh thủ lúc mọi người còn đang rảnh rỗi, Đình Tấn lấy từ trong túi áo ra 15 phần túi da, bên trong đó là để chứa đựng 30 viên ‘Lôi Lê Kết Tinh’.
Sau khi phá hư hơn một nửa phần nguyên liệu chế tạo, số 30 viên thủy tinh ‘Lôi Lê Kết Tinh’ này chính là toàn bộ những gì mà hắn đã dùng phần còn lại của đống nguyên liệu để chế tạo ra được.
Đưa ra cho những người trong tiểu đội của mình mỗi người một túi, Đình Tấn lên tiếng nói giải thích cho bọn họ biết công dụng của nó. Đồng thời cũng như là giải thích với những người khác trong nhóm.
- “Đây là bom điện mà ta đã chế tạo được. Sức công phá không thua gì một quả bom áp suất loại nhỏ, nhưng hiệu quả lớn hơn nhiều, tác dụng có thể so sánh với một quả bom EMP. Các ngươi mỗi người cầm hai quả đi, khi nào gặp nguy hiểm cứ bóp nhẹ nó một cái rồi ném về phía kẻ địch.”
Vì không muốn để lộ ra việc trang bị trong trò chơi còn có thể chế tạo ra ngoài hiện thực, thế nên hắn đã bịa ra một cái tên. Nói đoạn, hắn vung tay vất từng túi da về phía những người còn lại trong xe.
Gương mặt bọn họ đều là một mảnh ngờ vực, khó tin giống nhau sau khi đã lấy ra viên thủy tinh chứa bên trong túi da ra quan sát. Bởi vì nhìn bề ngoài viên thủy tinh nhỏ nhắn, tản ra ánh sáng màu trắng pha tím này bọn họ cũng không thể nào tin được liệu nó có thật sự mang sức phát hoại như bom áp suất và bom EMP như lời quảng cáo của Đình Tấn hay không.
Tuy nhiên, có một người trong số bọn họ lại biết được điều đó.
- “Thật là một nguồn năng lượng mạnh mẽ, ta có thể cảm nhận được năng lượng lôi thuộc tính đang cuồng bào ở bên trong viên thủy tinh này! Ngươi làm thế nào mà lại có thể dồn năng lượng lôi thuộc tính vào trong viên thủy tinh này vậy?”
Gương mặt trợn trừng, Đỗ Lễ gần như hét lên. Bàn tay đang cầm viên thủy tinh ‘Lôi Lê Kết Tinh’ của hắn cũng đang run lên không biết là vì kích động hay sợ hãi. Nhưng có một điều là ánh mắt của hắn bây giờ nhìn về Đình Tấn đã không còn lười biếng như trước đó nữa mà mang theo tràn đầy cuồng nhiệt.
Hắn cảm nhận được bởi vì chỉ có hắn là người duy nhất mang theo dị năng liên quan đến nguồn năng lượng đang tích trữ bên trong những viên thủy tinh kia mà thôi.
- “Không có gì, bí thuật của ta mà thôi.”
Đình Tấn nhàn nhạt trả lời lại, tay đưa ba chiếc túi da còn thừa lại sau khi phân phát trả lại trong túi áo.
Đỗ Lễ nghe hắn nói vậy thì gương mặt không khỏi ỉu xìu xuống. Mắt hắn đảo vòng quanh một chút sau đó mới ngập ngừng mà nói.
- “Ta… ta… ngươi muốn thế nào mới chịu nói?”
Bộ dạng của hắn không khác nào một cô nữ sinh chuẩn bị hiến thân để đạt được điều kiện gì đó với kẻ xấu.
- “Phì… ngươi đừng có làm cái bộ dạng như vậy được không? Trông thật ghê tởm quá đi.”
Trần Hạo nhìn biểu hiện buồn nôn của Đỗ Lễ cũng không nhịn được lên tiếng khinh bỉ hắn một tiếng. Ánh mắt của những người khác trong xe nhìn về phía Đỗ Lễ và Đình Tấn dường như đã có phần khác đi rồi.
Giống như đã cảm nhận được ý đồ trong những ánh mắt kia, Đình Tấn cũng lạnh cả người, nổi da gà, vội vàng lên tiếng cắt đứt liên hệ với Đỗ Lễ.
- “Đừng có nói điều kiện. Ta không thể dạy chứ không phải là ta không muốn dạy ngươi. Ngừng chuyện này ở đây đi!”
Rose nhìn Đình Tấn có chút rối rắm như vậy thì cũng không nhịn được phì cười một tiếng. Không khí căng thẳng trong xe như được sự việc này xoa dịu đi không ít.
- “Tới nơi rồi…”
Một hồi sau, Huy Cường bất chợt lạnh giọng lên tiếng.
Khoảng cách từ nhà nghỉ đến khu nghĩa trang cũng không xa lắm, chỉ khoảng hơn 20 km mà thôi. Với tốc độ và khả năng lái xe thần thánh của ‘Kẻ vận chuyển’ Huy Cường thì chỉ mất không đến 20 phút, chiếc xem Hummer khổng lồ đã dừng lại ở một khúc cua trên đường, cách cổng lối vào của khu nghĩa trang khoảng 30 mét.
- “Mọi người theo sát nhau, không được tự ý tách ra khỏi khu vực này. Anhien một lúc nữa mới có thể hoàn thành việc chuẩn bị nên chúng ta sẽ không thể nào biết được rõ địa hình của khu vực này đâu. Lợi thế về địa hình đã rơi vào tay kẻ địch nên các ngươi phải cẩn thận.”
Rose nghiêm giọng, lên tiếng nhắc nhở từng người. Vừa nói nàng vừa đưa tay mở cửa, dẫn đầu đoàn người bước xuống xe.
Đứng bên cạnh cửa chờ cho mọi người đã hoàn toàn rời khỏi xe, nàng mới tiếp tục lên tiếng phân công nhiệm vụ.
- “Nhóm của Vansy phía bên trái, mọi người bắt cặp đi cạnh nhau, giữ khoảng cách trong vòng năm mét trở lại. Bắt đầu tìm kiếm lối vào trụ sở bí mật của kẻ địch. Nếu có phát hiện hoặc bị gặp bất trắc thì phải lập tức thông qua máy liên lạc thông báo cho người khác. Rõ chưa? Hành động đi.”
Do Huy Cường phải ở lại trông xe đề phòng có bất ngờ xảy ra thì vẫn còn có thể kịp thời rút đi nên hai nhóm người gộp lại cũng chỉ có 11 người mà thôi.
Sau khi bắt cặp đồng đội cho mình, cả nhóm chỉ có Louis, Đình Tấn và Rose là thừa lại, vì vậy mà cả ba người chỉ có thể lập thành một đội.
Cả nhóm phân tán ra, leo qua hàng rào của khu nghĩa trang, nhanh chóng đột nhập vào bên trong. Đỗ Lễ và Hieman là một cặp, Vansy lại đi với Trần Hạo, Tiêu Phương cùng Ameerah hai đối thủ từng chiến sống chết với nhau không ngờ lại thành một đội ngay lúc này. Cuối cùng thì David và Terrell vẫn giữ nguyên đội hình của mình.
Đình Tấn vừa đi vào bên trong thì mắt không ngừng xoay chuyển để quan sát, ghi nhớ lại địa hình nơi này. Cây cối rất rậm rạp và cao lớn, giống như một khu rừng nguyên sinh.
Do trước đó khu nghĩa trang này không được quy hoạch rõ ràng thế nên dLmZ37KZ trên mặt đất vẫn còn có một số ngôi một không được chôn cất theo kiểu trồng cây sinh mệnh, và đa phần những tấm bia mộ đó đều được đặt lộn xộn khắp nơi.
Không gian bên trong khu nghĩa trang lúc này mang theo một mảnh trầm lặng, yên tĩnh không một tiếng động. Duy chỉ có đôi lúc, đột nhiên xuất hiện những cơn gió nhẹ, lay chuyển những tán cây tạo ra âm thanh xào xạt.
Đình Tấn không rõ là vì buổi tối nên khí trời trở nên lạnh hay do khu vực này người chết tạo thành âm khí quá nhiều mà nhiệt độ trở nên hạ thấp xuống rất nhiều so với lúc hắn còn ở trên xe.
- “Điểm danh báo cáo.”
Một đường đi tới, ánh sáng mặt trăng và đèn đường dần dần bị những tán lá cây che khuất. Đến khi đã hoàn toàn không còn một tia ánh sáng nào, giơ bàn tay ra trước mặt cũng không thể nhìn thấy được năm ngón, ba người, Rose, Louis và Đình Tấn chỉ có thể mở lên chiếc đèn pin nhỏ trong tay được chuẩn bị sẵn, đồng thời lên tiếng nói qua máy liên lạc với những người khác.
- “Đội Vansy, Trần Hạo nghe rõ.”
- “Đội Đỗ Lễ, Hieman nghe rõ.”
- “Đội Tiêu Phương, Ameerah nghe rõ.”
- “Đội David, Terrell nghe rõ.”
Giọng nói của từng người lần lượt lên tiếng thông qua máy liên lạc mà vang lên bên tai của Rose, đồng thời khi nàng đưa mắt nhìn xung quanh cũng thấp thoát thấy những ánh đèn trắng sáng lấp lóe sau những gốc cây to lớn, điều đó đã khiến cho tâm trạng đang lo lắng của nàng cũng đỡ hơn một chút.
- “Nơi này rất lạ...”
Louis chờ cho mọi người báo cáo với Rose xong thì mới cất tiếng, trầm giọng nói ra cảm giác của hắn.
- “Lạ thế nào?”
Rose ngờ vực lên tiếng hỏi lại.
Bất quá, Louis chỉ đáp lại bằng một cái lắc đầu và một câu trả lời huề vốn.
- “Ta không biết. Cảm giác trong lòng thôi, giống như có rất nhiều người ở nơi này vậy, nhưng mà ta lại không phát hiện được ai hết.”
Quả thật hắn không biết lý do gì mà trong lòng mình lại trở nên bồn chồn, khó chịu như lúc này.
Tuy nhiên, với Đình Tấn thì khác. Làm một người đội trưởng, đã từng hợp tác, cùng tổ đội với Louis trong suốt nhiều năm chiến đấu trong tận thế, hắn biết rõ Louis có một loại cảm giác trời sinh của loài động vật. Rất có thể thứ đó bắt nguồn từ dòng máu Lycan đang chảy trong người hắn.
Cái cảm giác đó thậm chí còn mạnh mẽ hơn so với linh cảm giác quan thứ sáu của Đình Tấn đã luyện thành nữa sau nhiều năm đùa chơi với tử thần nữa.
Nghĩ vậy, Đình Tấn liền nhắm mắt lại, bắt đầu tản làn sóng tinh thần lực của mình ra xung quanh để cảm ứng xem có thứ gì đó đang ở nơi này không.
Nhưng đột nhiên…
Ngay khi hắn vừa phát ra sóng tinh thần lực chưa đến năm mét thì bất thình lình xung quanh vị trí của hắn dần dần xuất hiện một vài bóng người. Bọn họ trên mình ăn mặt đều là một mảnh rách rưới, lộn xộn, đầu tóc bù xù, da dẻ trắng xám, có khi còn bị lở loét trông rất ghê tởm.
Những con người này như những con zombie trong phim ảnh, lờ đờ cúi đầu đi lang thang xung quanh khắp nơi không có định hướng rõ ràng giống như một gã ma men say rượu.
Đình Tấn cảm giác được những thứ này thì không tự chủ mà giật thót tim một cái. Hắn lập tức mở trừng mắt ra, dừng lại bước đi đứng im tại chỗ, gương mặt tràn đầy cảnh giác, giáo giác ngó nhìn xung quanh như để tìm cho ra những thân ảnh mà hắn vừa cảm giác được lúc nãy.
Rose và Louis cảm giác được Đình Tấn đã ngừng lại bước chân, nên liền chuyển hướng đèn pin rọi đèn pin về phía sau để kiểm tra. Phát hiện gương mặt của hắn đã lấm tấm từng giọt mồ hôi trên trán, Rose vội vàng lên tiếng hỏi thăm.
- “Có chuyện gì vậy Tấn? Ngươi phát hiện được gì sao?”
- “Không… không có gì… phát hiện một vài thứ kì lạ mà thôi.”
Lắc lắc đầu, Đình Tấn đưa tay lên xoa xoa đi những vệt mồ hôi trên trán, nhẹ giọng đáp lại. Thế nhưng hắn không nói rõ ra những thứ mà mình vừa nhìn thấy, bởi vì hắn không muốn làm cho những người xung quanh mình trở nên hoang mang.
Ngẫm nghĩ lại trong đầu thì đây đã là lần thứ hai hắn nhìn thấy những thứ kì quái như vậy ở khu nghĩa trang này. Trước đó đi đào mộ một lần, bây giờ lại thêm một lần nữa, hắn không khỏi nghi ngờ
- "Chẳng lẽ làn sóng tinh thần của mình lại có thể phát hiện những thứ siêu nhiên mà người khác mắt thường không nhìn thấy sao?"
Nghĩ vậy Đình Tấn không kìm được sự tò mò. Hắn quyết muốn tìm hiểu cho ra lẽ điều bí mật này.
Hít sâu một hơi bình tĩnh lại tâm tình của mình, Đình Tấn lại nhắm mắt, tản ra sóng tinh thần bắt đầu tập trung dùng tinh thần để cảm ứng, bước chân cũng không ngừng lại, tiếp tục đuổi theo đi sát bên cạnh Rose và Louis.
Rose và Louis cứ như vậy bước đi hai bên vai hắn. Ba người trong một đường đi thẳng về phía trước. Nhưng chỉ vừa bước đi không được bao xa thì chợt…
- “Khoang đã! Ngừng lại!”
Đình Tấn đột ngột lớn tiếng kêu gọi một tiếng, tay giơ ra muốn chụp vào vai của Louis. Tất cả đều là vì hắn ‘nhìn’ thấy một bóng người đang đi tới trước mặt của Louis, nếu như tiếp tục đi thẳng thì hắn sẽ có thể bị va chạm vào đối phương.
- “Sao hội trưởng?”
Louis nghe Đình Tấn kêu gọi thì ngơ ngác xoay người lại lên tiếng hỏi.
Thế nhưng Đình Tấn thì chỉ ngơ ngác đứng tại chỗ không nói gì. Hắn lúc này đây đã dùng sóng tinh thần mà nhìn thấy được bóng người kia đang chậm chạp đi xuyên qua người Louis, tiến gần về phía hắn rồi lửng thửng đi về phía xa xa.
Một hồi lâu sau, Đình Tấn mới kịp hoàn hồn lại. Hắn mở mắt ra, trông thấy Louis và Rose vẫn còn đang nhìn mình thì vội vàng lên tiếng giải thích.
- “Không có gì. Cảm ứng được một vật dưới chân ngươi muốn nhìn kỹ xe nó là gì thôi.”
Hai người có chút ngờ vực rọi đèn xuống dưới mặt đất xung quanh mình kiểm tra nhưng đều không có phát hiện được cái gì. Có chút ngờ vực muốn hỏi lại Đình Tấn, nhưng phát hiện hắn đã cất bước đi tiếp nên cũng bỏ qua luôn cho ý nghĩ này.
Thế là ba người cứ một đường đi thẳng về phía trước, Đình Tấn trong dùng tinh thần đã nhìn thấy hơn cả trăm người và cũng đã đi xuyên qua hơn chục người. Hắn lúc này đây mới đưa ra suy đoán rằng, rất có thể những con người này đều đang tồn tại dưới dạng… linh hồn.
Nghe có chút khó tin nhưng hắn cũng chỉ có thể dùng phương hướng này để giải thích mà thôi. Vì dù sao sóng tinh thần cũng là một phần của linh hồn, nếu dùng nó để cảm ứng thì chắc rằng việc hắn nhìn thấy những linh hồn lạc lõng này cũng là một lẽ dĩ nhiên, hợp tình hợp lý. Tuy vậy nhưng hắn cũng không nói với hai người Louis và Rose.
Vừa đi hắn vừa cẩn thận quan sát tiếp những linh hồn lang thang này xem bọn chúng có gì đặc biệt hay không.
Nhưng lúc này, Louis lại tiếp tục lên tiếng.
- “Ta cứ có cảm giác như có ai đó đang quan sát mình vậy. Các người có cảm thấy như vậy không?”
Louis nhíu mày, vẻ mặt nhăn nhó, giống như hắn đang ở trạng thái căng thẳng tột độ.
Nguyên do đều là bởi vì cái cảm giác bồn chồn trong lòng hắn từ lúc đi vào khu nghĩa trang đến bây giờ chưa hề có dấu hiệu giảm bớt, mà thậm chí nó còn đang gia tăng lên khi càng đi vào sâu bên trong khu nghĩa trang.
Đình Tấn cũng cảm giác có chút là lạ nên liền toàn lực tản ra sóng tinh thần bắt đầu ra soát ở những khu vực xa hơn.
- “Ngươi có bị bệnh không? Thương tích ngày hôm qua đã khỏi chưa? Nhưng mà sao ta không có cảm thấy gì hết vậy…”
Rose cũng quan tâm lên tiếng hỏi thăm Louis, nhưng thực chất là muốn trấn an hắn một chút, đưa ra những lý do hợp lý hơn vì nàng nghĩ ‘Có lẽ là do vết thương làm ảnh hưởng đến tâm trạng của hắn’.
Đang lúc hai người nói chuyện thì Đình Tấn đột nhiên xoay người về phía sau.
‘Soạt…’
- “Ai?!”
Hắn lớn giọng kêu gọi một tiếng, mắt nhắm lại nhưng đầu lại đang ngẩng lên như là đang nhìn chăm chằm về phía trên của một tán cây nào đó.
…
- “Hử…”
Cũng ngay tại thời khắc Đình Tấn xoay người kêu gọi vào khoảng không thì tại một căn phòng tăm tối, đang có một cô gái tóc vàng ngồi trên một chiếc ghế dựa, cũng đồng thời mở miệng kinh ngạc kêu lên một tiếng.
- “…thật thú vị. Lại có thể phát hiện được sao.”
Nhưng không đến một giây sau, nàng liền nhoẻn miệng vừa cười vừa nói. Gương mặt tỏ vẻ rất hứng thú giống như một đứa con nít đã phát hiện ra được điều gì đó mới mẻ với mình vậy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]