Chương trước
Chương sau
Như để trả lời cho câu hỏi này của Đình Tấn, giọng nói của Anhien bất ngờ vang lên trong máy liên lạc.

- “Chỉ huy… ngài… ngài… đừng nói ngài định đánh bom tự hủy đấy?!”

- “Ừm… chỉ còn cách duy nhất đó mà thôi.”

Trong ánh mắt ngạc nhiên, hãi hùng của Đình Tấn, Rose thản nhiên cho ra câu trả lời khẳng định với Anhien, thông qua máy liên lạc.

- “Ngươi điên rồi! Sao lại phải làm như vậy?!”

Đình Tấn có đôi chút kinh hoảng, vung tay chụp lấy Rose, cứ như sợ nàng sẽ tự ý đâm đầu lên đánh bom tự sát vậy.

- “Thế ngươi có cách giải quyết sao? Ngươi không thấy tên kia mạnh đến thế nào à? Nếu không làm vậy thì hết thảy những người trong cái tiểu đội này đều sẽ phải chết! Nhiệm vụ của chúng ta cũng sẽ vì vậy mà thất bại.

Đối với một người được giao cho trọng trách đảm nhiệm vị trí chỉ huy cho nhiệm vụ lần này, ta không thể nào để chuyện này xảy ra được! Ngươi có hiểu hay không?!”

Rose phẫn nộ lớn tiếng, quát vào mặt Đình Tấn, bàn tay cũng không quên chỉ về phía chiến trường đang bị áp đảo bởi đám Quỷ Lửa bên kia. Bên trong giọng nói của nàng như có đôi chút hàm ý muốn trách Đình Tấn vì sao lại vướng vào một phiền phức, rắc rối như thế này.

Những câu hỏi của Rose như đánh vào lồng ngực Đình Tấn, khiến tim hắn như muốn thắt lại. Quả thật chính hắn đã kéo mọi người vào trong chuyện này.

Nhưng bây giờ mọi chuyện cũng đã lỡ, dù có muốn lùi cũng không thể nào làm được, quả đúng thật như lời Rose nói, nếu không đánh bom tự sát thì chỉ có một con đường chết cho cả nhóm.

Chợt, đôi mắt Đình Tấn lóe lên một tia quang mang sáng rực.

- “Hay là… dùng vong linh của ta đi.”

Hắn lập tức nói ra ý tưởng vừa xuất hiện trong đầu mình.

- “Có thể không?! Đám vong linh không thể tiếp cận đối phương nữa thì làm sao có thể làm bị thương tên ác quỷ Paal đó.”

Suy nghĩ một chút về độ khả thi của ý tưởng này, Rose nhất ngôn kiến huyết, nói ngay vào điểm yếu cực kì quan trọng của kế hoạch này.

- “Gắn bom lên mũi tên của đám Bộ Xương Cung Thủ rồi bắn vào kẻ địch chẳng phải là ổn rồi sao?”

Đình Tấn cũng không phải dạng vừa. Không cần suy nghĩ gì nhiều, hắn nhanh chóng phản biện lại.

Ý tưởng này lập tức nhận được sự tán đồng của Rose.

- “Tốt, vậy làm đi!”

Nàng đã không còn gì để do dự nữa, gấp rút bắt tay vào kế hoạch, bắt đầu từ công việc lấy trong túi áo giáp ra năm lọ thủy tinh nho nhỏ, có chứa một loại chất lỏng màu xanh lá.

- “Đây là bom hạt nhân mini được chế tạo đặc biệt, phải tốn rất nhiều công sức và mạo hiểm rất lớn mới mang tới được, trong lần thủ tướng của chúng ta sang Thụy Điển viếng thăm.

Nếu năm quả cùng nổ một lúc thì đánh sập cả cái hang này chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, cho nên nhất thiết phải chạy ra ngoài trước khi nó nổ tung cả cái hang, chôn sống chúng ta.”

Rose vừa cột một bình thủy tinh vào trong mũi tên của một tên Bộ Xương Cung Thủ vừa giải thích.

- “Các ngươi mau chạy ra khỏi nơi này nhanh!”

Không chần chờ chút nào Đình Tấn lập tức xoay lưng, hướng về những người khác trong nhóm ra lệnh.

- “Nhanh lên! Đây là mệnh lệnh!”

Thấy ai cũng đưa mắt nhìn nhau đầy vẻ phân vân, Đình Tấn tiếp tục quát lớn hối thúc họ.

Có như vậy, theo nhóm Vansy dẫn đầu, những người khác cũng lục tục theo bước bọn họ, bước vào bên trong đường hầm, quay trở lại bên trên mặt đất.

- “Đi!”

Mọi người đi được không lâu thì Rose cũng đã hoàn thành quá trình chuẩn bị, nàng hô to một tiếng ra hiệu cho Đình Tấn, rồi xoay lưng cấp tốc chạy nhanh vào đường hầm.

Đình Tấn cùng lúc đó cũng vừa hoàn thành xong quá trình triệu hồi vong linh, bù đắp lại quân số đã bị giết hại.

Hơi híp mắt nhìn Paal, vẫn dửng dưng đứng đó không hề có chút vẻ gì là lo lắng hay hấp tấp khi những người khác đã rời đi, Đình Tấn lẩm bẩm, thì thầm mắng trong miệng một câu.

- “Để xem mày còn tỉnh được đến bao giờ…”

Nói đoạn, hắn cũng xoay người đuổi bước theo Rose.

- “Hahaha… chạy, chạy đi những tên sâu bọ đáng thương. Bọn mày có chạy cũng không thoát được nơi này đâu. Muốn chạy thoát khỏi lòng bàn tay của Paal vĩ đại sao? Ta đã giăng kết giới đã phong tỏa hết nơi này rồi, để xem các ngươi chạy đường nào. Hahaha…”

Paal tự tiếu phi tiếu, như gặp phải chuyện cực kì buồn cười khiến hắn không ngừng ngửa đầu cười lớn. Tuy vậy nhưng hắn cũng không hề có bất cứ hành động ngăn cản nào với nhóm người Đình Tấn, tựa như mọi chuyện đều đã nắm được trong lòng bàn tay hắn.

Và rồi ngay khi hắn vừa dứt câu thì vô số mũi cốt tiễn của đám Bộ Xương Cung Thủ đã lao tới.

- “Trò trẻ con… hả?!”

Paal vẫn như cũ vung cây đinh ba của mình ra ngăn đón, thế nhưng mọi chuyện lại không giống như những lần trước đó đã xảy ra.

‘ẦM… ẦM ẦM…’

Từng vụ nổ lớn đột ngột bộc phát ra ngay sau khi mũi tên va chạm với cây đinh ba, ngọn lửa với sức nóng cả nghìn độ C nhấn chìm cả Paal và đám Quỷ Lửa vào bên trong đó. Kéo theo đó là những cột khói hình nấm bốc lên trên trần hang động, khiến cho cả mặt đất cùng trần hang động trở nên càng thêm run rẩy dữ dội.

‘Rầmm… rầm…’

Những tảng đá lớn bắt đầu thay phiên nhau rơi rụng xuống mặt dung nham bên dưới, đè bẹp những con Quỷ Lửa vẫn còn chưa hoàn toàn bị thiêu cháy, biến chúng thành những dòng dung nham như trước đó.



Trong khi đó, Đình Tấn cùng Rose đang lúc chạy trối chết bên trong đường hầm cũng đã cảm nhận được vụ nổ đang diễn ra. Mặt đất run rẩy, cả đường hầm chật hẹp cũng không ngừng rơi rụng những tảng đá lớn nhỏ khác nhau, không biết lúc nào sẽ sụp đổ đè xuống đầu bọn họ.

"Lưu Thủy Gia Tốc"

"Khống Vật Thuật"

"Vận Phong Thuật"

- “Mau lên!”

Đình Tấn kích hoạt tất cả những kỹ năng gia tốc mà mình có thể sử dụng, đồng thời còn vận dụng "Khống Vật Thuật" giảm nhẹ trọng lượng của Rose, nắm tay kéo theo nàng liều mạng chạy tới lối ra của đường hầm trên mặt đất.

‘Ầm ầm…’

Vừa đúng lúc hai người bay vượt ra khỏi đường hầm thì mặt đất nhanh chóng sụp đổ. Một vùng đất rộng lớn xung quanh bốn tảng đá Rune vây chụm vào nhau, cấp tốc sụp lún xuống một khoảng sâu.

- “Bên này, hội trưởng… nhanh chạy bên này!”

Đình Tấn chưa kịp định hình lại vị trí của mình thì một giọng hét lớn của Ameerah ở trước mặt đã truyền vào trong lỗ tai hắn.

- “Chạy! Nhanh lên!”

Lớn tiếng hô lên, hối thúc Rose, Đình Tấn cũng không quên kéo nàng vượt ra khỏi một khe nứt đang sụp lún xuống, nhanh chân chạy về phía nhóm người đồng đội của mình đang tụ tập gần đó.

Khi chạy được nửa đoạn đường, đột nhiên một cảm giác đau đớn giống như cơ bắp đang bị xé rách ra từng đoạn, truyền đến tứ chi của Đình Tấn, khiến hắn không nhịn được muốn hét lên.

Đây chính là di chứng do quá mức lạm dụng kỹ năng "Lưu Thủy Gia Tốc" trong thời gian dài, khiến cho cơ bắp của hắn không thể nào chịu đựng nổi, bắt đầu sinh ra phản ứng đau đớn kéo dài từng cơn.



Tuy nhiên, trước mắt Đình Tấn vẫn còn một nửa đoạn đường phải đi và hắn chỉ có thể cắn răng, dùng ý chí sắt đá của mình để đè ép, nén nhịn những cơn đau dồn dập mà tiếp tục phóng người chạy đi như một người điên.

- “Ư…”

Hai lá phổi khô nóng, mắt hắn hoa lên, toàn bộ tầm nhìn như bị phủ lên một màu vàng khiến hắn không thể nào nhận rõ được hình ảnh trước mặt mình nữa.

Đình Tấn hầu như đã hoàn toàn mất ngũ giác của mình, vì cơn đau dồn dập kéo tới mỗi giây một lớn mạnh hơn rất nhiều. Trái tim không ngừng co thắt, tốc độ gần như gấp đôi so với thời điểm bình thường, để có thể kịp thời bơm máu huyết lưu thông trong thân thể hắn.

Không hề cảm nhận được xúc giác truyền đến từ bàn tay mình, cũng không hay biết, liệu Rose có buông tay mình ra hay không, hắn chỉ biết theo quán tính siết chặt lại nắm tay và cắm đầu chạy về phía trước theo như phương hướng đã được định ra.

Ngay khi sắp chạy đến mục tiêu, chỉ còn cách năm, sáu mét gì nữa thôi, chợt Rose cảm giác như mặt đất dưới chân mình truyền tới một trận sụp lún.

- “Tấn… mặt đất đang sụp đổ!”

Nàng kinh hoảng hét lớn một tiếng.

- “Nhảy!”

Không hề có một chút do dự nào, Đình Tấn rống lớn ra hiệu, chân thì đạp mạnh lên trên mặt đất, bật người nhún nhảy bay chồm tới bờ đất trước mặt.

Rose phản ứng chậm hơn, tốc độ không nhanh được như Đình Tấn, kéo theo tốc độ của hắn cũng bị giảm lại rất nhiều.

Ba mét…

Hai mét…

Khoảng cách dần đến gần, nhưng khi chỉ còn cách bờ đất, nơi chưa bị sụp đổ khoảng một mét thì hai người bọn họ đã chậm chạp tiến vào trạng thái rơi xuống.

- “Không ổn!”

Đình Tấn thầm kinh hô trong lòng một tiếng, "Khống Vật Thuật" lại không ngừng điều động làm giảm trọng lượng của Rose và bản thân mình. Nhưng như vậy thì cũng không ảnh hưởng được bao nhiêu.

‘Xì… vù vù…’

Tưởng chừng như mình sẽ bị rơi xuống bên dưới mặt đất đang sụp đổ kia thì bất ngờ, vẫn luôn ở ngay bên cạnh hắn, cánh tay Rose lại truyền tới một lực kéo, đưa hắn bay ngược trở lên.

- “Xin lỗi, ta quên mất.”

Rose hơi đỏ mặt nói, thì ra máy bay phản lực trên giáp lưng nàng vẫn còn có khả năng kích hoạt, thế nhưng vì quá gấp gáp mà nàng lại quên mất điều này, vô tình khiến cho Đình Tấn phải chơi một hồi cảm giác mạnh đến thốn cả tim.

Được Rose cho đi tàu lượn siêu tốc một hồi, trái tim nhỏ của Đình Tấn xem như cũng đã trở về được với mặt đất.

Hắn mừng rở, yên tâm bình ổn lại hô hấp, giải trừ kỹ năng "Lưu Thủy Gia Tốc’. Tuy rằng, những cơn đau đớn vẫn còn lưu chuyển trong mọi ngõ ngách trên cơ thể hắn, thế nhưng xem như là cũng đã ổn hơn rất nhiều so trước đó không lâu rồi.

Đình Tấn cẩn thận đưa mắt qua sát nhìn xuống bên dưới của mình. Nơi bọn họ vừa đi qua, lúc này đây đã là một cái hố tử thần.

Bởi vì hang động kích cỡ rất lớn nên khi bị sụp đổ đã vô tình tạo ra một vực sâu có hơn 20 mét, bên dưới toàn bộ đều bao phủ một màu tối đen như mực, không tài nào thấy rõ phần đáy vực.

‘Phịch…’

Đình Tấn và Rose đồng loạt đáp xuống mặt đất bên cạnh những người đồng đội của mình một cách an toàn.

- “Làm tốt lắm! Không ngờ ngươi lại có lá bài tẩy như vậy.”

Long mừng rỡ tiến đến bên cạnh Đình Tấn, vừa đưa tay vỗ vai đối phương vừa hớn hở nói. Hắn lúc này đây phải nói là rất kích động vì không ngờ Đình Tấn đã làm được một điều không tưởng như vậy.

Với vụ nổ kinh khủng như thế này, Long chắc chắn trăm phần trăm Paal phải chết. Đó là điều không thể nào nghi ngờ.

- “Không có gì, là chuyện ta phải làm thôi.”

Đình Tấn mỉm cười vui vẻ đáp lại. Hắn lúc này cũng rất tin tưởng vào sức mạnh hủy diệt của năm quả bom kia. Với vụ nổ kinh khủng như thế thì dù cho có là một con quái vật ngoại không gian 50 cấp Lãnh Chúa Boss thì cũng phải chết không thể nào nghi ngờ.

- “Haha… ta biết thế nào hội trưởng cũng sẽ có cách mà.”

Terrell cũng không kém phần hưng phấn tiến đến bên cạnh Đình Tấn cùng chia vui.

Tiếp theo đó, từng người cũng thay phiên nhau tiến lên chúc mừng. Hết thảy những người có mặt ở đây đều chứng kiến được toàn bộ quá trình kích nổ xảy ra.

Nếu vụ nổ kích phát ở bên ngoài chứ không phải bên trong hang động thì chắc có lẽ, cả thành phố Ronneby ở Thụy Điển này cũng sẽ bị hủy diệt như thành phố Yokohama đã từng phải hứng chịu ở 200 năm trước.

Và với uy lực hủy diệt kinh khủng như thế, bọn họ trong lòng đều chắc chắn rằng, dù cho có là quỷ thì cũng nhất định phải chết không thể nghi ngờ.

Đã giải quyết được xong một mối nguy hại rất lớn, cũng như gạt bỏ được tảng đá đang đè nặng trong lòng bọn họ, lại thêm niềm vui khi nhiệm vụ đã hoàn thành. Bọn họ sẽ được trở về nhà thì làm sao mà không vui cho được.

Thế nhưng mà bầu không khí tươi vui đó lại không duy trì được bao lâu...

Tại thời điểm mà mọi người đang cười nói vui vẻ với nhau thì bất thình lình, tiếng thét của Anhien lại vang lên bên trong máy liên lạc.

- “Chỉ huy… báo cáo gấp… chỉ huy… nghe rõ trả lời… đang có một vật thể không xác định hướng về phía các ngươi mà tới. Xin nhắc lại, radar dò tìm đã quét được một vật thể đang hướng tới các ngươi, cẩn thận!”

Những lời nói của Anhien như một gáo nước lạnh xối lên trên đầu của 12 người.

Không để cho bọn họ kịp làm ra hành động chuẩn bị thì dị biến lại xảy ra…

‘Ầm…’

- “Bọn mày nghĩ mình đã thoát rồi sao? Lũ ranh con…”

Một tiếng nổ lớn, kèm theo âm thanh gào thét quen thuộc của Paal, truyền đến tai mọi người từ bên dưới vực sâu.

‘Rầm…’

Tiếp theo đó, một bóng người phóng thẳng từ bên dưới vực sâu bay lên giữa không trung và lơ lửng trên đó. Tốc độ quá nhanh kéo theo một vài viên đá còn vương vãi trên người hắn rải rác rơi xuống như một trận mưa đá.

Nương theo ánh sang từ mặt trăng và ngôi sao, 12 người đồng loạt thấy rõ một thân ảnh quen thuộc của Paal. Nhưng lúc này, trên lưng hắn đã có thêm một đôi cánh dơi gầy yếu đang không ngừng đập mạnh, để giúp cho hắn có thể duy trì thân thể khổng lồ của mình được ổn định, lơ lửng trên không.

- “Làm… làm sao có thể?!”

Cả Long và Đình Tấn đều không kìm được kinh ngạc trong lòng, gần như hét lên một câu giống hệt nhau.

- “Hahahaha… sử dụng lửa để đối phó với một con quỷ đến từ địa ngục, lại thêm con quỷ đó thuộc về chủng loại Hỏa Khống. Tao phải nói bọn mày quá thiếu kiến thức hay là quá ngu ngốc đây.”

Hạ thấp dần độ cao của mình xuống, Paal vừa lên giọng chế giễu Đình Tấn đã có ý nghĩ quá mức ngây thơ.

Theo trong lời nói của Paal đã hé lộ một chút bí mật, Đình Tấn lúc này mới biết rằng đối phương có năng lực điều khiển ngọn lửa. Cùng với một chút kháng tính với ngọn lửa đến từ việc sống trong địa ngục lâu năm, Paal đã dễ dàng thoát khỏi được vụ nổ hạt nhân kinh khủng lúc nãy mà không hề tiêu tốn một chút sức lực nào.

Đến lúc này đây, Đình Tấn đã thật sự tuyệt vọng. Một cảm giác bất lực dần dần lấn xâm chiếm cả đầu óc, khiến hắn không thể nào nghĩ đến việc tìm cách đối phó kẻ địch nữa.

- “Chia ra mà chạy! Anhien, mau rút khỏi nơi này…”

Cố dùng chút bình tĩnh sau cùng trong lòng mình để trấn áp cơn tuyệt vọng đó, Đình Tấn nhanh chóng đưa ra phương án cuối cùng.

- “Hắc hắc… thằng vong linh pháp sư đọa lạc, đừng cố chống cự nữa. Bọn mày không thể nào chui ra khỏi khu vực bán kính trăm mét xung quanh nơi này đâu, tất cả đều đã bị Paal vĩ đại phong tỏa hết rồi.

Mày khôn hồn thì ngoan ngoãn nghe lời. Cứ khai ra bí mật về phép thuật của mình đi, tới lúc đó, nói không chừng tao còn sẽ nghĩ lại việc tha cho mấy đứa tụi bây rời đi nơi này.”

Dường như đoán được ý đồ trong đầu của Đình Tấn, Paal cười lớn một hồi, lên giọng dụ dỗ, nhưng khi lọt vào trong lỗ tai của 12 người trong nhóm Đình Tấn thì lại giống y hệt như đang khuyên bảo vậy.

- “Báo cáo chỉ huy, xe không thể đi ra khỏi hàng rào của khu biệt thự. Ở đây giống như đang có một bức tường vô hình chắn hết đường đi, chúng ta bị kẹt lại rồi…”

Và để minh chứng cho lời nói của Paal, giọng của Huy Cường cùng lúc vang lên máy liên lạc của 12 người. Đây cũng chẳng khác nào một hồi tra tấn tinh thần của một con người.

Cứ để cho người khác tìm ra được một chút hi vọng rồi lại tàn nhẫn dập tắt hoàn toàn niềm hi vọng đó đi, khiến người đó rơi vào trong nỗi tuyệt vọng, tinh thần đổ vỡ hoàn toàn, không còn sức chống cự.

Paal quả thật là một tên ác quỷ. Vì muốn chiếm đoạt được bí kíp tu luyện vong linh phép thuật của Đình Tấn, hắn đã không ngần ngại tốn thêm nhiều công sức để bày ra một cái bố cục, đánh vào tâm lý của đối phương, bẻ gãy từng cái phòng tuyến một và đến thời điểm cuối cùng sẽ kết thúc bằng một đòn dứt điểm không thương tiếc.

Thân thể Đình Tấn cứng đờ đứng tại nơi đó, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Paal. Ánh mắt, khuôn mặt đều là một vẻ lạnh lùng, không một cảm xúc nhưng trong lòng cũng không kém phần lạnh lẽo.

Đúng vậy, hắn đã tuyệt vọng vì bây giờ đây MP của hắn đã gần như sắp cạn kiệt gần hết, cơ hội để hắn có thể triệu hồi vong linh cũng gần như bằng không.

Mà hắn thì lại không thể nào tiếp tục kêu gọi ra vong linh được nữa vì Paal nhất định sẽ không để cho hắn làm được điều đó.

Bất quá, dù cho có triệu hồi ra được vong linh thì hắn cũng không biết liệu nó có thể chống đỡ được Paal hay không nữa. Bởi lẽ Tu La Huyết Chiến Sĩ đã là con vong linh mạnh mẽ nhất mà hắn có thể thuần thục triệu hồi ra tại thời điểm này rồi.

Nếu triệu hồi sinh vật vong linh khác, dù rằng có phải hiến tế cả sinh mạng của mình hắn cũng sẽ nguyện đồng ý, nhưng khổ nỗi hắn lại không biết, hoặc vẫn chưa nghiên cứu qua những kỹ năng triệu hồi vong linh cao cấp đó.

Đây không phải là một việc cứ đọc thần chú và vẽ vòng tròn ma pháp là sẽ làm được. Nó còn cần phải có thêm một mối liên kết phức tạp từ sóng tinh thần tạo ra mới có thể dẫn động được lực lượng không gian, khai mở đường hầm thông đạo, để bắt lấy con vong linh từ cõi chết đến đây phục vụ cho Đình Tấn.

Tiến một bước sẽ chết, lùi một bước cũng chết… con đường mà hắn đi đã hoàn toàn rơi vào trong một ngõ cụt, không lối thoát.

- “Xin lỗi mọi người…”

Đình Tấn cúi đầu, một giọt nước mắt rơi ra khỏi khóe mi hắn.

Đến thời điểm hiện tại, hắn chỉ còn biết nói như vậy mà thôi. Bởi vì chính điều tham lam trong con người hắn, đã kéo theo 15 người đồng đội của mình phải chịu chung số phận.

‘Bộp…’

Một bàn tay đặt lên vai Đình Tấn.

- “[The Alliance] không bao giờ lùi bước!”

Giọng nói đanh thép của Terrell không hề có nửa phần ý định lùi bước, đồng thời vang lên bên tai Đình Tấn.

Ngơ ngác nhìn qua người đồng đội mà mình vẫn luôn xem như là anh em này, Đình Tấn không khỏi cảm thấy một trận chua xót, hổ thẹn. Vì vẫn chưa làm được gì cho hắn, ấy thế mà lại kéo hắn xuống vực sâu với mình

Ngàn vạn nỗi hổ thẹn kéo tới, khiến Đình Tấn cũng không thể nói ra được một lời nào động viên nữa.

Trông thấy Đình Tấn vẫn chưa vực dậy nổi ý chí sa sút của mình, David nhanh chân tiến đến trước mặt Đình Tấn, hai cặp mắt trừng trừng nhìn thẳng vào nhau rồi cất giọng.

- “Hội trưởng! Ngươi quên những lời mình đã nói rồi sao? Chúng ta là [The Alliance]! Chúng ta có thể sẽ chết, nhưng ý chí của chúng ta nhất định không được gục ngã, cũng không được từ bỏ bất cứ hi vọng nào cho đến hơi thở cuối cùng.”

Giọng nói hắn cũng như Terrell, vẫn tràn ngập ý chí chiến đấu. Rất rõ ràng, hắn đã nhận định, đây là một trận tử chiến, không còn đường để về.

Louis không nhiều lời lý lẽ như David hay Terrell, trong đầu hắn nghĩ sao thì liền nói ngay ra như vậy.

- “Hội trưởng, ta không trách ngươi. Ta đã là cô nhi không nơi nương tựa, nhưng kể từ lúc tham gia vào [The Alliance], ta đã xem nó như một phần gia đình, một phần sinh mạng của mình. Theo ngươi tới đây dù có chết thì cũng không có gì vướng bận cả. Chỉ là… còn Ameerah.”

Nói đến cuối, giọng nói của Louis có đôi chút ngập ngừng. Ánh mắt hắn vô ý liếc nhìn qua Ameerah.

Gương mặt vẫn giữ nụ cười tươi rói, Ameerah tiến đến nơi ba người Đình Tấn đang vây quanh nhau, đưa ra bàn tay nhỏ bé của mình.

- “For The Alliance!”

Một câu khẩu hiệu quen thuộc từ trong miệng nàng xuất ra ngoài, vực dậy ý chí đang rơi vào vực sâu của Đình Tấn.

Những người còn lại đứng gần đó đưa mắt nhìn nhau, cảm xúc lẫn lộn, có kinh ngạc, có tò mò, có ngưỡng mộ… đủ mọi loại cảm xúc lẫn lộn vào nhau.

Louis, David, Terrell đồng loạt đưa bàn tay của mình đặt lên trên tay Ameerah. Bốn đôi mắt đồng loạt chuyển dời nhìn về phía Đình Tấn, như đang chờ đợi hắn.

Nhìn bốn người đồng đội của mình, cảm giác tuyệt vọng trong lòng Đình Tấn dần dần vơi đi, đến khi nó tan biến đi mất lúc nào cũng không hay. Trông thấy từng người bọn họ vẫn tràn ngập ý chí chiến đấu, hắn chợt nhớ lại cái ngày mà mình vẫn thường hay bước đi giữa sự sống và cái chết trước khi trùng sinh.

- “Ở thời điểm đó chẳng phải cũng có nhiều lúc giống như bây giờ hay sao?”

Đình Tấn thầm nhủ với mình một câu. Nụ cười nửa miệng lại xuất hiện trên gương mặt trầm trọng của hắn.

- “FOR THE ALLIANCE!”

Đặt bàn tay của mình lên bàn tay của những người đồng đội, Đình Tấn gần như khàn cả giọng gào lên. Hắn đã đưa ra được quyết định cho mình, chính là tử chiến tới hơi thở cuối cùng.

Bàn tay của năm người đồng loạt đẩy lên cao theo tiếng hô hào của bọn họ, tựa như để chứng minh cho chiến ý đang sôi trào tới đỉnh điểm của năm người.

Ngay tại thời điểm này, cái chết đã không thể nào uy hiếp được bọn họ nữa rồi.

‘Bộp bộp bộp…’

Đúng lúc này, đột nhiên một âm thanh tiếng vỗ tay lại truyền từ trên không trung xuống.

- “Thật cảm động. Các ngươi đã nói xong chưa? Thằng vong linh pháp sư đọa lạc, ta cho ngươi suy nghĩ lại lần cuối. Chấp thuận hoặc là chết?!”

Paal vừa vỗ tay một cách lười nhát, vừa nhàn nhạt mở giọng tựa như đang châm chọc nhóm người Đình Tấn. Hắn lại tiếp tục buông lời gạ gẫm, dụ dỗ Đình Tấn.

Có lẽ bí mật về những phép thuật triệu hồi vong linh đối với hắn quá mức quan trọng, mà khi sử dụng phép thuật rút linh hồn để truy tra tin tức sẽ có khả năng làm ảnh hưởng đến trí nhớ của đối tượng bị thi triển thuật.

Chính vì thế nên Paal vẫn rất kiên nhẫn chờ đợi mà không làm ra hành động gì quấy rối, trong khi nhóm người Đình Tấn đang vô tư nói chuyện lúc nãy.

Xoay người nhìn về phía Paal, Đình Tấn ánh mắt như đang lấp lóe lên từng tia lửa. Hắn không nói một lời nào trả đũa, chỉ dứt khoát đưa tay rút ra dao găm, chuẩn bị cắt máu triệu hồi kỹ năng cho trận chiến sau cùng này.

Bất quá, đúng lúc này một điều dị thường lại đột nhiên xuất hiện…

- “Thả ta ra đi…”

Một giọng nói trầm đục, khàn đặc tựa như một kẻ bị bệnh lao phổi thời kì cuối, bất thình lình xuất hiện ngay bên trong đầu Đình Tấn.

Đúng vậy! Là ngay bên trong đầu chứ không còn là bên tai hắn…

Điều đó khiến hắn ngẩn ngơ, đứng đờ ra một hồi vì cho rằng bản thân mình vì quá sợ hãi mà rơi vào ảo tưởng nhất thời.

Và rồi một giây trôi qua, sau khi bình tĩnh hồi tưởng, kiểm soát lại toàn bộ suy nghĩ của mình, hắn mới nhận ra bản thân mình không thể nào xuất hiện một chuyện dị thường như vậy.

- “AI?!”

Phân biệt rõ ràng được vấn đề này, Đình Tấn tán đởm kinh hồn giật thót tim một cái, cả người tiến vào trong tư thế phòng vệ, mắt dáo dát liếc nhìn xung quanh tìm kiếm vị trí của chủ sở hữu giọng nói kia.

- “…ta là Mephisto! Vua Quỷ Địa Ngục thứ 8… Thả ta ra đi… để ta giúp ngươi tru diệt tên nhãi nhép kia…”

Hết thảy mọi thứ xung quanh đều được hắn quan sát cẩn thận tỉ mỉ từng chút một, nhưng chưa kịp phát hiện ra cái gì thì giọng nói đó lại tiếp tục vang lên.

Không có bất cứ dấu hiệu nào, cũng không hề có nguồn gốc rõ ràng, tiếng nói kia giống như từ bên trong hư không bất chợt xuất hiện, rồi vang vọng ra khắp mọi ngõ ngách trong ý thức của Đình Tấn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.