Chương trước
Chương sau
- “Cuối cùng cũng đã nhớ ra được rồi à?”

Gã đàn ông to con nhìn thấy biểu hiện của Đình Tấn thì rất thỏa mãn. Hắn không hề ngại ngùng chút nào mà thừa nhận thân phận của mình.

Tuy nhiên, trái ngược lại với những gì mà Mephisto mong đợi, Đình Tấn sau khi nghe hắn xác nhận xong thân phận thì lập tức bình tĩnh trở lại ngay.

- “Quả thật ta cũng không ngờ tới chuyện này. Bất quá, ta rất thắc mắc, chuyện gì khiến ngươi lại cảm thấy hưng phấn như vậy nhỉ?”

Trên gương mặt Đình Tấn cấp tốc xuất hiện vẻ tươi cười, nhìn vào mắt của Mephisto mà mở giọng châm chọc.

Thái độ xoay chuyển cấp tốc 180 độ của Đình Tấn vô tình làm cho Mephisto cảm thấy một trận bất an trong lòng, nụ cười trên mặt của hắn cũng vì thế mà bị cương cứng lại.

- “Ý ngươi là sao?”

Thu hồi vẻ biểu cợt trên gương mặt, thần sắc Mephisto bắt đầu nghiêm túc, trầm giọng hỏi lại Đình Tấn.

Đã bắt thóp được Mephisto, Đình Tấn thừa thế xông lên, tiếp tục dùng dáng vẻ cao thâm khó dò, khơi gợi cảm giác bất an ở trong lòng Mephisto ra nhiều thêm.

- “Ngươi biết nơi này là ở đâu không? Có biết tại sao ngươi lại có hình dạng như vậy không?”

Đình Tấn bước về phía trước một bước, ánh mắt sắc lạnh không hề có chút sợ hãi nhìn thẳng vào đôi mắt to tựa như đang cháy lên một ngọn lửa hừng hực của Mephisto. Hắn nói từng câu từng chữ, không khác gì ẩn giấu vô vàn nguy cơ bên trong đó.

Và rồi Đình Tấn đã thành công…

Khi Mephisto nghe được những lời nói đó của Đình Tấn, hắn đã không kìm nén được biểu cảm kinh hãi, để cho nó xuất hiện trên gương mặt xấu xí của hắn.

Tuy rằng biểu cảm ấy chỉ diễn ra trong một cái nháy mắt, nhưng làm sao có thể tránh thoát khỏi được ánh mắt như diều hâu, cú vọ của Đình Tấn.

Lại thêm hành động liếc mắt dáo dác nhìn trộm xung quanh để kiểm tra địa hình, cùng với đôi bàn tay không ngừng chà sát với nhau, kiểm tra thực hư hoặc ảo cảnh của Mephisto, đã hoàn toàn bán đứng hắn cho Đình Tấn.

- “Ngươi cảm thấy rằng, khi không vô duyên vô cớ, ta lại sẽ sơ ý lấy máu của mình vẽ lên trên viên đá để giải thoát ngươi ra à? Nằm mơ đi!”

Chớp lấy thời cơ, Đình Tấn tiến tới thêm một bước, gằn giọng nói ra từng câu từng chữ. Khoảng cách giữa hắn với Mephisto chỉ cách nhau một bước chân, ánh mắt của đôi bên va chạm vào nhau như tóe ra từng tia lửa điện.

Đột ngột, không hề có dấu hiệu báo trước, Mephisto vồ tới, một cánh tay đưa lên, ý đồ muốn tóm lấy cổ họng của Đình Tấn. Phỏng chừng, sau một hồi kiểm tra, không nhận ra có điều gì lạ thường, cộng với thái độ của Đình Tấn khiến cho Mephisto nhận phải áp lực rất nhiều, không kìm chế được cảm xúc nên mới ra tay như vậy.

- “Ngươi nói vậy là sa… hả?!”

Thế nhưng, khi bàn tay của Mephisto chỉ còn cách Đình Tấn không tới một tấc thì giống như bị một lực lượng vô hình nào đó ngăn chặn lại, khựng lại giữa không trung, không thể tiến thêm dù chỉ là một milimét.

Chuyện dị thường xảy ra quá mức đột ngột đối với một hành động diễn ra trong chớp nhoáng này của Mephisto. Hắn hoàn toàn bị chấn kinh, một nỗi sợ hãi không ngừng tuôn ra, xâm chiếm toàn bộ tâm trí của hắn.

- “Ngư… ngươi…”

Mephisto lắp bắp nói không nên lời, bàn tay không ngừng dồn sức muốn vượt qua khỏi bức tường vô hình đang ngăn chặn hắn bắt được con mồi trước mắt kia.



- “Đừng cố gắng vô ích, nơi này là thế giới của ta, nó có quy luật riêng của nó. Ngươi hiện tại đã là thuộc hạ của ta, muốn sát hại chủ nhân của mình thì cũng không dễ dàng như vậy đâu.”

Đình Tấn nhàn nhạt cất tiếng nói, hai tay hắn chắp ra phía sau lưng, ngực ưỡn thẳng, thậm chí hắn còn ngẩng đầu lên, để lộ ra phần cổ họng của mình mà không hề có bất kì sự phòng bị nào với bàn tay đang lơ lửng ở phía trước.

Bất quá, đừng nhìn hắn bình tĩnh như vậy mà lầm tưởng rằng hắn không hề sợ hãi. Nếu có thể kề sát ngực nghe nhịp tim đang đập mạnh liên hồi của hắn thì nhất định sẽ hiểu rõ, bản thân hắn cũng đang đánh cược vào hệ thống của trò chơi.

Hắn muốn làm cho một con Vua quỷ như Mephisto phải cảm thấy sợ hãi thì nhất định không thể nào làm ra một hành động sợ hãi hay yếu đuối mà lùi bước được.

Trước đó, chỉ trong nháy mắt khi vừa nhận ra được thân phận của Mephisto, Đình Tấn đã nhanh chóng suy diễn ra toàn bộ kế hoạch để đối phương phải vâng lời của mình.

Hắn dựa vào hệ thống trò chơi thông thường mà suy đoán rằng, nhất định thú nuôi sẽ không thể nào làm tổn thương được chủ nhân, hoặc là hệ thống sẽ phải có một cách nào đó để bảo vệ người chơi khỏi thú nuôi khi chúng không tuân mệnh lệnh.

Chính vì có được giả thuyết này nên dựa trên cơ sở Mephisto không biết được nơi này chỉ là thế giới trò chơi, mà cứ lầm tưởng nó là thế giới hiện thực, Đình Tấn đã quyết tâm đánh liều một phen.

Hắn tạo ra một màn hư hư thực thực, đánh vào tâm lý của Mephisto, khiến đối phương phải sợ hãi và kể từ đó bắt đầu khống chế dần dần. Đây không phải chỉ đơn giản nói vài câu là xong, mà đó chính là cả một trận đại chiến về tâm lý cực kỳ căng thẳng, đòi hỏi Đình Tấn phải vận dụng toàn bộ những lá bài tẩy cùng với bộ thần kinh thép của mình mới chiếm được phần thắng.

Còn nếu như thất bại, Đình Tấn có thể sẽ phải đối mặt với kết cục mất đi khả năng khống chế với Mephisto. Bởi lẽ, hắn không biết được liệu hệ thống có làm ra được chế tài gì đối với những con thú nuôi không tuân lệnh chủ nhân hay không.

Nhưng khi nhìn gương mặt hoảng hốt, không thể tin tưởng được sự thật đang diễn ra trước mắt của Mephisto, tảng đá đang đè nặng trong lòng Đình Tấn cũng được buông lỏng ra rất nhiều. Kết quả là bước đi đầu tiên của Đình Tấn đã hoàn toàn thành công một cách mỹ mãn.

- “Nếu ngươi không muốn bị hoàn toàn hủy diệt cả linh hồn thì đi theo ta…”

Chỉnh chu lại tâm tình của mình, Đình Tấn lạnh nhạt liếc nhìn Mephisto, hờ hững bật thốt ra một câu rồi dứt khoát xoay lưng rời đi, tiến về phía bên ngoài đại sảnh của [The Alliance Khách Sạn] để trở về văn phòng làm việc của Lý Uyên tại [Cửa Hàng Trading Hall].

Thẫn thờ đứng trân mình tại chỗ một lúc lâu, đôi mắt tràn ngập sự phân vân của Mephisto cứ mãi dõi nhìn theo bóng lưng của Đình Tấn. Một cảm xúc cực kỳ khó tả, bỗng chốc xâm chiếm toàn bộ tâm thần của hắn.

Chợt…

Mephisto đưa ra quyết định. Hắn cất bước đuổi theo bóng lưng của Đình Tấn. Hắn muốn tìm ra cho bằng được bí mật về cái thế giới này, làm sao pháp tắc của nó có thể ngăn cản cả một con Vua quỷ như hắn và bằng cách nào mà Đình Tấn lại có thể biến hắn trở thành một tên người hầu của mình được.

Keng! – Ngài đã mệnh danh thành công cho thú nuôi. Mephisto hiện tại đang xếp vị trí thứ nhất trên Bảng Xếp Hạng [Thú Nuôi].

Trong khi đó, Đình Tấn không hề có bất cứ lo lắng nào. Vừa bước đi, hắn vừa thao tác trên giao diện Hệ Thống Thú Nuôi để đặt tên cho Mephisto.

Đoạn đường rất ngắn nên không mất quá nhiều thời gian thì Đình Tấn đã đến được văn phòng của Lý Uyên ở [Cửa Hàng Trading Hall].

‘Cộc Cộc…’

- “Vào đi.”

Đứng trước cửa phòng, Đình Tấn nhẹ tay gõ cửa, giọng nói của Lý Uyên cũng ngay tức khắc truyền ra, có vẻ như nàng đã chờ đợi hắn từ lâu.

- “Thế nào lại lâu như vậy? Ơ…”

Chờ cho Đình Tấn bước vào bên trong căn phòng, Lý Uyên liền cất giọng bắt lỗi ngay. Tuy vậy nhưng chỉ nói ra được nửa câu thì nàng lại bị chặn họng lại bởi vì phía sau lưng Đình Tấn còn có một thân ảnh khác đi theo sau vào phòng.

- “Đây là thú nuôi của ta. Ngươi yên tâm không có gì đáng ngại đâu.”

Nhìn biểu hiện cau mày, nhăn mặt của Lý Uyên, lại thêm cảm giác được có người đang đi theo sau lưng mình, Đình Tấn hiểu ra ngay là nàng đang có chuyện không hài lòng rồi. Thế nên hắn đã nhanh trí lên tiếng giải thích ngay.

Cũng phải mà thôi, dù sao Lý Uyên ở nơi này chờ đợi hắn, chỉ muốn hai người có thêm một khoảng không gian riêng tư sau một đêm ân ái với nhau. Bây giờ Đình Tấn lại không hiểu chuyện, dẫn dắt thêm một người vào đây thì làm sao nàng có thể vui vẻ cho được kia chứ.

Coi như là có lời bào chữa của Đình Tấn thì Lý Uyên cũng không khá hơn được bao nhiêu. Nàng liếc xéo ánh mắt như một viên đạn, bắn về phía Đình Tấn không khác gì đang nói ‘Ta vẫn không mấy hài lòng với cách làm của ngươi’ vậy.

- “Được rồi, vừa ăn vừa bàn chính sự thôi.”

Muốn trốn tránh khỏi vấn đề này, không còn cách nào khác, Đình Tấn chỉ có thể đánh trống lãng sang chuyện khác.

Ấy thế mà Lý Uyên thì vẫn không buông tha, đôi mắt cứ lạnh lùng liếc nhìn hắn như vậy một lúc lâu, mãi đến khi Đình Tấn cảm thấy đổ mồ hôi, lạnh cả sống lưng thì nàng mới chịu buông tha.

- “Khi ngươi cùng cả nhóm rời đi, ta có để cho một số đội Lính Đánh Thuê nhỏ hơn gia nhập vào liên mình để chuẩn bị thành lập nên Công Hội. Nhưng không ngờ chỉ được một thời gian thì bắt đầu bị quấy rối.

Cả [The Alliance] cùng với mấy đôi Lính Đánh Thuê liên hợp với chúng ta đều bị [The Throne] và [Hồng Môn Hội] chèn ép. Bây giờ đã có mấy đôi Lính Đánh Thuê bắt đầu ngã về phía của đối phương rồi…”

Hai người ngồi trên bàn ăn, Lý Uyên bắt đầu mở giọng nói những chuyện xảy ra trong đoạn thời gian mà hắn cùng cả nhóm đi làm nhiệm vụ.

Trong khi đó thì Mephisto vẫn đứng tại chỗ ngó dáo dác xung quanh, rồi bước đi đến cửa sổ, đưa mắt nhìn ra khung cảnh ở bên ngoài [Cửa Hàng Trading Hall].

Khi Đình Tấn nhận được những tin tức này của Lý Uyên, đôi chân mày của hắn càng cau chặt hơn. Sau một khoảng thời gian, hắn đã quên bén đi mất cái nhiệm vụ thành lập Công Hội này. Bây giờ được Lý Uyên nhắc nhở thì mới sực nhớ ra, vẫn còn có một kế hoạch cần được triển khai.

Nhưng trước mắt, tình hình hiện tại căng thẳng như vậy khiến hắn càng thêm do dự, vì rất có khả năng khi tạo thành Công Hội và thành lập trụ sở ngoài khu vực dã ngoại thì nhất định sẽ bị đám người này quấy rối, phá hỏng hết.

Phải biết để tìm được món vật phẩm Lệnh bài thành lập Công Hội đã khiến hắn phải trầy vi tróc vẩy, bày mưu tính kế mới có thể đoạt được. Nếu để đánh mất nó thì không biết ngày nào tháng nào mới có thể gom góp lại được một tấm thứ hai.

Đối với hắn và cả [The Alliance], muốn hoàn toàn tiêu diệt tận gốc rễ cả [The Throne] hay [Hồng Môn Hội] thì có thể nói là một điều không thể.

Có quá nhiều vướng bận, khúc chiết ở bên trong đó, dẫn đến việc Đình Tấn không tài nào tận diệt đối phương được. Chính vì điều đó mà hắn vẫn luôn cảm thấy rất khó chịu.

Hết thảy là vì phương châm làm việc của hắn luôn luôn là nếu không đánh thì thôi, còn một khi đã ra tay thì nhất định không thể nào chừa cơ hội cho đối phương có thể phản kích lại mình.

Trước đó, sau trận thắng khi tranh đoạt Boss Lãnh Chúa Griffin, nếu không phải vì không muốn làm cho [The Alliance] tổn thương nặng hơn, động đến căn cơ, tạo cơ hội cho những đội Lính Đánh Thuê khác mà nhất là [Hồng Môn Hội], thì hắn đã thừa cơ triển khai truy cùng diệt tận với đội Lính Đánh Thuê [The Throne] rồi.

Đâu thể nào để nó vẫn còn nhởn nhơ mà khôi phục để có một ngày, chúng quay lại cắn mình một phát thật đau như hôm nay.

- “Chuyện khai trương bán thuốc thì ngươi tự sắp xếp, ta sức khỏe hiện tại rất không tốt, không tiện để lộ diện trước mặt công chúng. Còn về vấn đề [The Alliance] ở trong trò chơi, đợi ta tìm ra cách giải quyết thì sẽ trở lại bàn với ngươi sau.”

Sau một hồi suy nghĩ, Đình Tấn quyết định ẩn nhẫn, tìm cách để sắp đặt ra một đại cục, một ván cờ có khả năng hủy diệt hai tên [The Throne] và [Hồng Môn Hội] này.

Hắn muốn làm cho đối phương không còn bất cứ cơ hội nào để ngóc đầu lên, quấy rối hay ngăn cản bước tiến trên con đường phát triển của mình được nữa.

Mặc dù biết được điều đó sẽ rất khó, bởi vì thực lực của cả hai đội Lính Đánh Thuê này khi gộp lại với nhau thì gần như là mạnh gấp mấy lần so với [The Alliance], thậm chí còn chưa kể đến mấy thế lực ở hiện thực đang làm chỗ dựa cho bọn chúng. Thế nhưng Đình Tấn tự tin với năng lực của mình, chỉ cần bỏ ra thời gian để đầu tư tìm kiếm một cơ hội thì nhất định sẽ làm được chuyện đó mà thôi
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.