Chương trước
Chương sau
- “Chắc là lễ hội địa phương ở đây cũng nên. Tranh thủ về thôi, trời cũng không còn sớm nữa, đừng để người trong nhà lo lắng.”

Nghĩ thầm có lẽ Lý Uyên không phát hiện ra cái gì lạ thường, thần sắc Đình Tấn bất biến, tươi cười nói vài câu ứng phó, đồng thời lén lút nghía mắt nhìn khắp nơi, truy tìm tung tích của đám người vừa mới ra tay công kích mình.

Bất quá, địa hình xung quanh hắn thì bất lợi, chỉ toàn là cây cối che phủ, dẫn đến tầm nhìn đã bị ảnh hưởng vì đêm tối lại càng trở nên hạn hẹp, chưa kể kẻ địch ẩn nấp rất kín đáo, Đình Tấn cố gắng dò xét bằng tầm nhìn lẫn sóng tinh thần cũng chẳng phát hiện ra cái gì.

Trong khi đó, mấy tấm khiên xương cốt vây quanh người hắn thì đều đã có một chút vết tích nhỏ, bề mặt gồ ghề của năm tấm khiên, lúc bấy giờ đã có thêm mấy dấu nám đen.

Tuy nhiên điều đó cũng không có ảnh hưởng gì quá lớn, cơ hồ những phát bắn laser vừa rồi đối với mấy tấm khiên chỉ có thể kéo hụt không tới 500 điểm HP trong tổng số 5.000 của chúng.

- “Ngươi không thích đi với ta?”

Nhìn Đình Tấn phảng phất như không có hứng thú gì với nụ hôn vừa rồi, lại còn gấp rút muốn về nhà đến thế, Lý Uyên thật không cao hứng nói.

- “Đâu, ta chỉ là lo lắng cho ngươi thôi. Bây giờ trời cũng tối, thân phận của ngươi thì đặc biệt nhạy cảm, nếu lỡ xảy ra chuyện không may thì sao.”

Đình Tấn gấp giọng giải thích, nội tâm thì lại âm thầm kêu khổ không thôi.

Hắn là không muốn để Lý Uyên biết mà thêm lo lắng, cho nên mới ẩn giấu mọi chuyện, viện cớ hối thúc nàng nhanh chóng trở về, nào có ngờ đâu Lý Uyên lại nghĩ lung tung kiếm chuyện.

- “Hừ, ta thấy ngươi là buồn chán muốn về nhà sớm thì đúng hơn.”

Lý Uyên càng nói càng giận dữ vô cớ, hừ lạnh một tiếng, vùng vẫy muốn thoát ra khỏi vòng tay của Đình Tấn.

- “Này bình tĩnh, nghe ta nói đã.”

Đình Tấn kinh hoảng vội vàng dùng sức kéo lại Lý Uyên, đúng lúc đó hai âm thanh ‘Bụp bụp’ lại tiếp tục vang lên. Quả nhiên kẻ địch vẫn còn chực chờ trong bóng tối, đợi cho hắn xuất hiện sơ xuất mà ra tay.

Dù vậy, thông qua lần công kích này, Đình Tấn phát giác ra một vấn đề, chính là đối phương chỉ nhắm bắn vào vùng hạ bộ nửa thân dưới, ngay những bộ vị không quá hiểm yếu.

Bên cạnh đó, cường độ của đạn năng lượng cũng không quá lớn, coi như trúng cũng không gây ra được thương tích quá nặng, tối đa chỉ làm mất khi khả năng phòng vệ mà thôi.

Đình Tấn ngẫm nghĩ vài giây liền đoán ra, địch nhân có ý đồ muốn bắt sống hai người bọn họ, và để làm như vậy, hiển nhiên là người có âm mưu muốn moi móc thông tin hoặc vật gì đó trên người bọn họ.

Kết hợp với giả thuyết những đối tượng có khả năng để thực hiện chuyện này, Đình Tấn tức thì đã loại bỏ được hai mục tiêu hàng đầu là John Rothschild cùng Henry. Hiện tại đang là thời điểm gấp gáp chuẩn bị cho đợt phòng thủ cứ điểm sắp tới, hai tên đó có làm gì thì cũng phải chờ sau đó mới thực hiện.

Vậy nên đối tượng duy nhất có khả năng làm người đứng sau màn, chỉ còn có mỗi mình tên Vương Dật mà bọn họ vừa mới tiếp xúc cách đây nửa ngày thôi.

- “Buông ra, nếu ngươi đã không thích thì ta cũng không cưỡng ép. Ta đi một mình cũng được, ngươi muốn về trước thì cứ về.”

Cảm thấy trong lòng có một cỗ nộ hỏa xông lên, Lý Uyên hậm hực, càng dùng sức muốn thoát ly khỏi Đình Tấn.

Rơi vào tình cảnh oái oăm, trên mặt Đình Tấn thoáng cái đã đen sạm đi, muốn nghĩ cũng không tài nào nghĩ tới, Lý Uyên lại đột nhiên dở chứng ngay tại thời khắc nguy cấp lúc này.

- “Yên nào, kinh nguyệt ngươi lại mất cân đối hay sao vậy?!”



- “Buông ta ra.”

Đình Tấn càng nói, Lý Uyên càng cố dùng sức dữ dội hơn.

‘Rắc rắc’

- “Bình tĩnh!”

Một tấm khiên xương bị vỡ nát, tan ra thành từng nhóm bột mịn, Đình Tấn không thể nhẫn nhịn được nữa, mở miệng quát lớn một tiếng, cổ tay dùng sức kéo Lý Uyên sát vào trong ngực mình, đầu cúi xuống mạnh bạo cưỡng hôn nàng.

‘Phốc’

Lý Uyên trợn trừng mắt, vẻ mặt khó tin nhìn lấy gương mặt Đình Tấn đang kề sát trước mắt. Lần đầu tiên bị hắn chủ động cường bạo như thế đối với mình, khuôn mặt tỏa nhiệt ửng hồng lên một mảnh, trái tim nàng nháy mắt gia tốc muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, nhịp đập không kém gì trống trận.

- “Ngoan, theo ta về nhà.”

Trao đổi vài cái hô hấp nóng hổi, cảm thấy thân thể đang cương cứng của Lý Uyên dần dần ỉu xìu đi xuống, Đình Tấn chậm chạp tách rời hai đôi môi, thì thào bên tai nàng.

Không còn có vẻ gì là hung dữ hay tức giận như trước, Lý Uyên như một con mèo con ngoan ngoãn nằm trong lồng ngực của chủ nhân, để mặc cho Đình Tấn dắt đi, trong đầu đều toàn là hình ảnh đã mới vừa trải qua.

- “Ực… xung quanh hắn vòng bảo hộ năng lượng? Làm sao ta bắn nhiều như thế cũng không trúng lấy một phát?”

Cùng lúc đó, một tên cầm súng laser phục kích Đình Tấn và Lý Uyên, trông thấy mục tiêu đã rời đi khỏi tầm bắn, lập tức không nhịn được nuốt lấy một ngụm nước bọt, run giọng tự hỏi.

- “Ngươi có để ý xung quanh người hắn bay bay mấy cái gì không? Ta thấy hình như mấy thứ đó đã tự động ngăn cản thay cho hắn thì đúng hơn.”

Một gã đồng bạn cũng lên tiếng phụ họa. Dị năng, đối phương rõ ràng không có dấu hiệu gì là đã sử dụng qua, còn vật phẩm phòng ngự, tất nhiên cũng không. Rõ ràng sự quỷ dị của Đình Tấn đã làm cho bọn họ thực sự khó mà tin tưởng được vào những gì mà mình trông thấy.

- “Hủy bỏ kế hoạch, nhắc lại, hủy bỏ kế hoạch, toàn đội rút lui. Mục tiêu đã thoát ly khỏi tầm khống chế, cần nghiên cứu thêm tư liệu.”

Một tên đàn ông to cũng trong nhóm mai phục Đình Tấn, phát giác ra mục tiêu còn có nhiều điều bí ẩn chưa được tìm hiểu, khả năng rất lớn có thể bị phát hiện ra thân phận mình, hắn tức khắc cầm lên máy liên lạc ra lệnh cho những người theo dõi Đình Tấn rút lui.

Nhờ vào đó, Đình Tấn cứ như vậy yên bình dẫn dắt Lý Uyên về nhà mà không hề xảy ra biến cố nào. Tuy vậy, hắn cũng không có nói gì cho Lý Uyên biết về trận phục kích vừa rồi.

Nơi đây là Việt Nam, cũng không phải Entire Land, Đình Tấn không có quá nhiều mối liên hệ ở nơi đây.

Tự tiện ra tay truy đuổi sẽ gây ra thêm rất nhiều phiền phức, đồng thời còn có khả năng làm bại lộ năng lực của mình ra trước công chúng, cho nên tốt nhất là quay trở về cùng bàn bạc với những người của Lam gia sẽ tốt hơn.

Chưa kể, Lý Uyên đang rất hạnh phúc với mái ấm mới của mình, Đình Tấn thật sự không muốn phá hoại tâm trạng của nàng chút nào, chính vì lẽ đó mà hắn lựa chọn im lặng.

Hưởng thụ mật ngọt, Lý Uyên một mực dính liền với Đình Tấn tận cho đến lúc về nhà. Bất quá đến lúc Đình Tấn đi về phòng mình, Lý Uyên muốn đi theo nhưng lại bị ngăn cản.

- “Ngươi trở về phòng nghỉ ngơi đi, ta đang có chút công việc cần đăng nhập trở lại trò chơi để dàn xếp ổn thỏa.”

- “A?! Thế… ừ… thôi vậy, ngươi đi làm việc đi, ta cũng hơi mệt đi nghỉ trước. Mai gặp lại.”

Ngập ngừng đôi chút, ngữ khí Lý Uyên có đôi chút cụt hứng nói, sau đó bộ dạng tức giận xoay người rời đi, có vẻ như trong lòng đang rất ấm ức vì Đình Tấn không hiểu tình thú gì. Giờ này đáng lẽ ra phải là giờ vật lộn trên giường, thế mà hắn lại viện cớ đuổi nàng đi, không muốn tức giận làm sao cho được.

Đình Tấn tuy biết nhưng cũng mặc kệ nhiều vấn đề như vậy, đuổi đi Lý Uyên xong Đình Tấn tức tốc lén đi tìm Lam Phúc báo lại chuyện đã xảy ra trong ngày hôm nay.

- “Lại có chuyện như vậy?!”

Nghe xong sự việc, Lam Phúc không kìm được giận dữ nộ rên lên một tiếng.

- “Khả năng 80% đúng là như vậy, ngươi cũng đừng cho Uyên biết, ta không muốn nàng lo nghĩ nhiều chuyện, làm ảnh hưởng tâm tình.”

Gật đầu ứng thanh đáp, Đình Tấn thuận miệng nhắc nhở Lam Phúc giấu kín sự việc với Lý Uyên.

- “Ta biết rõ nặng nhẹ, ngươi yên tâm.”

Lam Phúc ra hiệu đã biết, hai người trao đổi thêm một vài phương pháp giải quyết, xong liền tách rời.

Đình Tấn trở về phòng mình, không còn dây dưa chuyện này nữa, mặc kệ sự tình thế nào, giao cho Lam Phúc giải quyết vẫn là ổn thỏa nhất.

Riêng phần hắn thì nhanh chóng tiến vào trong trò chơi, mục tiêu cần cấp tốc tăng lên thực lực của mình cùng cứ điểm trước khi trận thủ thành chiến diễn ra.



Keng! – Vị trí số một của ngài trên Bảng Xếp Hạng [Đẳng Cấp] đã bị chiếm đoạt, thứ hạng hiện tại của ngài đang là 31.

Keng! – Phát hiện thuộc tính tinh thần của ngài trong hiện thực đã thay đổi, hệ thống làm ra sửa đổi, đồng bộ với thuộc tính nhân vật.

Keng! – Ngài nhận được một tin nhắn mật.

Keng!...

Vừa mới tiến vào trò chơi, Đình Tấn lập tức đã bị oanh tạc bởi mấy đầu thông báo hệ thống cùng với tin nhắn mật được gửi đến trong lúc hắn đã ở ngoại tuyến.

Kiểm tra lại mấy đầu tin nhắn, không phải ai xa lạ, tất cả đều là đến từ bên phía Paygat, người của hội [Rockefeller] ở USA thành, với nội dung chủ yếu nhắc nhở hắn không quên ngày thủ thành chiến diễn ra.

Thuận tiện phản hồi lại tin tức chắc chắn cho Paygat, Đình Tấn mới quay trở lại xem xét các tin nhắn khác và ngay tức khắc bị một đầu tin nhắn mật khác làm chấn động cả tâm thần.

“Đã tra được một chút thông tin về những người mà ngươi muốn tìm, có thời gian rảnh rỗi đến tìm ta lấy tư liệu.”

Im hơi lặng tiếng từ lâu, Báo Đen đột ngột gửi đến một đầu tin nhắn, báo cho Đình Tấn sự tình mà hắn nhờ vã từ lâu đã có tin tức.

Nội dung tin nhắn rất ngắn gọn, nhưng đối với Đình Tấn thì đó chính là thiên đại hảo sự trong suốt khoảng thời gian một tháng vừa qua.

- “Không biết là ai đây…”

Mắt lóe sáng thì thào nói, Đình Tấn cố gắng kìm nén lại niềm vui sướng trong lòng, vô hạn chờ mong vào những tin tức mà Báo Đen sẽ mang về.

Dùng tốc độ nhanh nhất trả lời cho Báo Đen biết mình sẽ tới ngay, Đình Tấn không chờ đợi được nữa, tức tốc lên đường phản hồi về EL thành, tìm đến trụ sở của hội [Special Squad].
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.