Chẳng mất quá nhiều thời gian chờ đợi, Lam Phúc một thân một mình đi tới, cùng góp mặt trên bàn họp.
- “Được rồi, mọi người đã đến đông đủ, vậy chúng ta chính thức đi vào nội dung buổi họp mặt hôm nay đi.” Ngồi bên cạnh Đình Tấn, Lý Uyên chủ động bắt chuyện.
- “Hôm trước ta nghe nói, mọi người có tranh chấp về việc ai sẽ được nhận viện trợ trước tiên có phải không?” Đình Tấn không nhanh không chậm tiếp lời.
Năm người đối diện vô thức gật đầu, nhưng trên gương mặt bốn người của hội [Rockefeller] xuất hiện một vẻ lo âu thấy rõ, một loại dự cảm không tốt bắt đầu xuất hiện.
- “Các ngươi yên tâm, sẽ không có chuyện lợi dụng quan hệ cá nhân ở đây.” Dường như đoán được suy nghĩ trong bụng từng người, Đình Tấn mỉm cười trấn an.
- “Vậy không biết Hội Trưởng Tấn dự định sẽ xử lý thế nào về vấn đề này?”
Liếc mắt nhìn qua ông lão Paygat trấn định ngồi bên cạnh mình, người đàn ông tráng niên Zabu lại có chút thấp thỏm lo lắng hỏi dò thâm ý của Đình Tấn.
Lam Phúc từ đầu đến giờ đều chưa nói câu nào, lúc này cũng dựng lên tinh thần, chăm chú nghe Đình Tấn phát biểu.
- “Nói gần nói xa, tóm lại mọi người đều hiểu rõ, tất cả các mối quan hệ hợp tác đều bắt nguồn từ lợi ích. Thế nên lần này cũng là như vậy, chúng ta tuy rằng đều đã có hợp tác với nhau trong hiện thực, nhưng cả hai vẫn không thể gộp chung lại với nhau làm một.”
Đình Tấn chậm rãi giải thích. Nói đến đây, hắn ngừng giọng một hồi cho mọi người kịp tiêu hóa vấn đề. Chờ cho vẻ hiểu ra xuất hiện trên gương mặt đối phương, Đình Tấn mới tiếp tục lên tiếng.
- “Việc liên kết giữa hai cứ điểm sẽ mang đến rất nhiều lợi ích, trong số đó bao gồm phí dịch chuyển giữa các cổng [Thủy Tinh Thể] với nhau. Thế nên để đổi lại được lần viện trợ này, chúng ta muốn một phần phí dụng đó từ phía cứ điểm của các ngươi. Về số lượng nhiều hay ít thì tùy các ngươi trả giá mà đổi lại được thứ tự trước sau.”
Năm người ngồi đối diện Đình Tấn đều hết sức ngạc nhiên, bọn họ cứ nghĩ, Đình Tấn sẽ đòi một cái giá tiền thật lớn cỡ nào đó, nhưng cũng không nghĩ đến sẽ lại áp dụng phương thức “thu giá” này.
Lam Phúc ngơ ngác nhìn qua em gái mình, tựa hồ muốn tìm sự giúp đỡ, nhưng lập tức phát hiện được Lý Uyên đang liên tục nháy mắt ra hiệu cho hắn.
Hiểu ý, Lam Phúc không có một chút do dự, liền hướng về Đình Tấn nói ngay.
- “Như vậy cũng được, cũng không thể để ngươi giúp chúng ta không công. 7% tổng số thu nhập, ký kết trong thời gian một năm, ngươi cảm thấy thế nào?”
- “10%, ký kết một năm. Hội Trưởng Tấn, [Rockefeller] chúng ta thật sự rất có thành ý, mong rằng ngài sẽ suy xét kỹ lưỡng. Ban đầu khi [The Alliance] còn mới bước đi chập chững, là ai vượt qua mọi lực cản của [Rothschild] để đến dìu dắt tập đoàn [The Alliance] để đi đến được ngày hôm nay.”
Ông lão Paygat đến lúc này mới chịu mở miệng. Đúng thật là gừng càng già càng cay, nói lên một câu lập tức dồn ép Đình Tấn vào thế tiến thoái lưỡng nan.
So sánh với [Rockefeller], người mở đường giúp tập đoàn [The Alliance] đưa sản phẩm y dược đến khắp nơi trên thế giới thì hội [Anh Em Việt Nam], bất quá cũng chỉ là nhờ vào mối quan hệ với Lý Uyên mới được chấp nhận làm đại lý cho tập đoàn [The Alliance] ở khu vực Châu Á mà thôi.
Đối với một người trọng tình cảm, không mấy coi trọng chuyện tiền bạc như Đình Tấn, thì nợ tình cảm mới là thứ làm hắn khó xử nhiều nhất.
Chẳng những thế, nước cờ tăng giá lên gấp rưỡi lần so với cái giá mà Lam Phúc đưa ra càng khiến cho Đình Tấn thêm một phần nghiêng về hội [Rockefeller] nhiều hơn.
- “Quản lý Paygat, ngay từ đầu chúng ta đã nói rõ sẽ không thêm vào vấn đề quan hệ cá nhân vào đây rồi kia mà. Mọi thứ cứ dựa theo tỉ lệ phân chia mà tính toán thôi, hiện tại 10%, Hội Trưởng Lam Phúc có muốn tăng giá hay không?”
Không để cho Đình Tấn kịp mở miệng, Lý Uyên đã giành quyền lên tiếng trước, giúp hắn giải vây. Nói đoạn, nàng nhìn qua Lam Phúc, tựa hồ đang chờ đối phương tăng giá.
Bên phía [Rockefeller], ông lão Paygat chỉ dành cho Lý Uyên một cái ánh mắt hời hợt, sau đó nhanh chóng thu hồi. Dẫu sao lừa được người như Đình Tấn thì dễ chứ muốn đối phó với Lý Uyên, ông ta không cho rằng chiêu số tình cảm sẽ có tác dụng gì.
- “12%!” Lam Phúc sau một lúc trầm tư suy tính, khó khăn thốt ra một con số.
- “14%!” Vẫn rất quyết đoán, hoặc cũng có thể là do cảm thấy Lam Phúc đã lộ vẻ đuối sức, ông lão Paygat không cần phải suy nghĩ dài dòng, tức thì tăng giá cao hơn đối phương không ít, nhưng cũng không bạo tay như lần đầu ra giá.
- “Quản lý Paygat!”
Ngay khi vừa nghe được cái giá này, một người đàn ông trung niên không rõ chức vị, đi cùng ông lão Paygat phải bật thốt lên một tiếng. Ấy thế nhưng, ngay lập tức bị ông ta ra hiệu giữ im lặng.
Lam Phúc cắn răng, nắm tay siết chặt, phảng phất như đang lấy hết sức lực, tiếp tục thốt ra một cái giá.
Thế nhưng mãi một lúc không nói ra được, hắn đành buông tay như quả bóng xì hơi, âm thầm lắc đầu cười khổ không ngớt.
So sánh về tài lực để duy trì và vận hành một công hội thì [Anh Em Việt Nam] vẫn còn kém quá xa hội [Rockefeller], nơi có một tập đoàn khổng lồ ở phía sau lưng chống đỡ về tài lực lẫn nhân lực.
Tiếp tục ra giá không phải là không được, nhưng kết quả cũng không thể thay đổi được hội [Rockefeller] vẫn sẽ chiến thắng. Và hơn thế nữa, làm như vậy có thể gây cho đối phương ác cảm với hội [Anh Em Việt Nam].
Vả lại, dựa theo Đình Tấn biểu hiện từ đầu đến giờ, Lam Phúc có thể chắc chắn 100% rằng, cái tên này chỉ đang coi giá tiền như một cái tranh đấu giữa hai công hội mà thôi, chứ thực sự cũng chẳng quan trọng mấy về chuyện tiền bạc nhiều hay ít.
Tính về lâu về dài, tiếp tục tranh thì cái hại còn nhiều hơn cái lợi, làm một người lãnh đạo cả một công hội và tập đoàn trong tương lai, Lam Phúc không thể chỉ nghĩ đến cái lợi nhỏ trước mắt được. Ngoài ra, hắn vẫn còn một con bài tẩy là Lưu Nhất Phong.
"Với thực lực của Lưu Nhất Phong ở thời điểm hiện tại, có thể cầm cự chờ Đình Tấn tới viện trợ chắc cũng sẽ không quá khó" Lam Phúc nghĩ thầm trong bụng.
- “Vậy đã có kết quả thống nhất ý kiến, chúng ta nên ký hợp đồng rồi chứ?” Đình Tấn vỗ tay xem như định giá cho bản hợp đồng này.
Ông lão Paygat và Zabu cũng như những người khác lúc bấy giờ mới buông lỏng tinh thần, thở phào một hơi nhẹ nhõm. Từng người hướng về Lam Phúc cho một cái gật đầu cảm tạ.
Đôi bên căng thẳng tranh đấu, bỗng chốc lại trở nên hòa thuận lạ thường, thậm chí còn cười nói rất vui vẻ. Tuy nhiên, về sau có muốn hợp tác thì không ai biết được, bởi tất cả vẫn phải dựa trên lợi ích.
Trong khi đó, nỗi thất vọng hiện rõ mồn một trên gương mặt Lý Uyên. Dĩ nhiên nàng cũng muốn tạo điều kiện cho người thân của mình, nhưng có mặt Đình Tấn ở đây, nàng không thể làm quá nhiều.
Dẫu biết là vậy, Đình Tấn cũng không thể nào làm khác. Trên thương nói chuyện thương, không thể cứ mang tình cảm vào mãi được.
Sau đó, dưới sự giúp đỡ của thư ký Lạc Hồng, năm người thay phiên nhau đọc qua bản hợp đồng được soạn thảo kỹ lưỡng và đồng thời ký kết vào đó.
- “Hội Trưởng Đình Tấn có thể lưu lại một chút không?”
Đúng lúc vừa ký kết xong, Đình Tấn định lên tiếng chào từ biệt để rời đi làm chuyện của mình thì bỗng dưng, ông lão Paygat hạ giọng gọi hắn lại.
Đình Tấn trong tư thế chuẩn bị đứng lên thì khựng lại giữa chừng.
- “Có chuyện gì à quản lý Paygat? Nếu còn cần thương thảo về chuyện hợp tác kinh doanh, ông có thể trực tiếp nói chuyện với giám đốc Uyên đây cũng được. Tôi hoàn toàn ủy thác trách nhiệm quản lý công ty cho cô ấy.”
Chậm rãi ngồi lại xuống ghế, Đình Tấn hơi nghi hoặc nói ra.
- “Không phải, là về chuyện riêng của ngài. Ngài có thể dành chút ít thời gian riêng tư để nói chuyện không? Chuyện này cũng hết sức quan trọng với an toàn của ngài đấy.”
Lần này không phải ông lão Paygat mà lại là Zabu lên tiếng.
Lời này vừa nói ra, kết hợp với bộ dạng nghiêm trọng của Zabu, Đình Tấn với Lý Uyên tức thì nhíu mày không rõ ràng vì sao, nhưng một dự cảm bất an dần dần nhóm lên trong nội tâm bọn họ.
Đặc biệt là Đình Tấn, bởi lẽ sự kiện ám sát mới hôm trước đây thôi khi còn đang đi dạo với Lý Uyên vẫn còn hiện rõ mồn một trong đầu hắn.
Lam Phúc tựa hồ cũng nghĩ đến việc này, gương mặt ngưng trọng hẳn lên.
- “Được rồi, mời ngài nói đi. Những người ở đây đều có thể xem như là người quen thuộc của ta, không có gì phải giấu giếm.” Lấy tay ra hiệu cho đối phương tiếp tục, Đình Tấn nghiêm túc ngồi thẳng sống lưng.
Zabu thấy Đình Tấn không có ý thức về mức độ nghiêm trọng của vấn đề, thế nên vô thức quay đầu sang nhìn về phía ông lão Paygat, tựa như hỏi dò ý kiến ông ấy có nên nói ra chuyện này hay không.
Dưới một cái gật nhẹ đầu của ông ta, Zabu yên tâm ra hiệu cho hai người đi cùng mình lấy từng xấp tài liệu ra đưa cho Đình Tấn, đồng thời chậm rãi giải thích.
- “Chúng ta thu được tin tức ngầm, có một số tổ chức đầy quyền lực đang ảnh hưởng lên chính quyền của quốc gia bọn họ, buộc Liên Hiệp Quốc gây áp lực cho Entire Land để bắt giữ ngài.”
Không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh đến lạ thường, từng người đều có thể nghe đến tiếng hít thở của mình.
Mặt Lý Uyên đầy sợ hãi, môi trắng bệch ra ngay tức thì, bàn tay vô thức kéo sang nắm chặt tay Đình Tấn, phảng phất như sợ hắn sẽ thực sự rời đi nàng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]