Trời trở tối, chỉ cần hạ một trận mưa xuân là nhiệt độ không khí trên núi giảm thấp xuống, như muốn kết băng. Kiều Dực ngồi xổm bên cây cổ thụ thân cong ngoài phòng Tống Bạch, đờ đẫn nhìn vào trong, giống như có thể xuyên qua phiến cửa gỗ mục nát kia thấy bóng hình ai đó.
Gã đã đợi ở đây ba ngày, cách lần đầu tiếp xúc với cậu đã qua ba ngày.
Ba ngày này sao mà dài quá, cũng ngắn ngủi quá.
Gã không biết mình đang đeo đuổi cái gì, như thể chỉ cần đợi ở đây sẽ cảm nhận rõ ràng rằng em ấy vẫn ở bên mình, hết thảy chỉ như vậy là đủ.
Uông Dương hầu như chạy quanh Kiều Dực không dứt, mỗi ngày hễ đến giờ cậu lại thay gã đưa cơm, đa phần phản ứng đều là: “Em ấy ăn không? Thân thể em ấy không tốt, không được để thức ăn nguội, còn thuốc bổ không? Em ấy không thích vị sâm Hàn Quốc, sợ nó tanh, cậu nhớ không được lấy những thứ đó cho em ấy, mấy ngày nay trời lạnh đi không ít, em ấy ăn mặc có đủ không? Còn ho khan nữa hay không, buổi tối ngủ say không biết có đá chăn hay không nữa, em ấy đã ở trong phòng nhiều ngày rồi, cậu có chắc em ấy thật sự không có việc gì chứ? Còn …”
Mỗi lần Uông Dương nhìn Kiều Dực y hệt bà mẹ già kéo mình hỏi lung tung này nọ, cậu rất muốn quạc lại một câu, mỗi ngày anh ngồi xổm ở đó, có ai biết rõ hơn anh chứ!
Nhưng mà cậu không có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-vo-phap-dao-ly/2393034/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.