Sáng sớm núi xa sương mù mờ mịt, mây khói lượn lờ, tựa như chốn tiên cảnh.
Trong số những ngọn núi nằm trong nội địa, tồn tại một ngôi làng cổ trăm năm lịch sử, những ngôi nhà gỗ mộc mạc có phần cũ nát, lại kiên cường chắn nắng che mưa cho thôn dân nơi này.
Tiếng kẽo kẹt vang lên, cánh cửa gỗ trông có vẻ mục ruỗng mở ra, bước ra là một thân ảnh gầy guộc, mặc một chiếc áo bông cũ nát, nhưng không che dấu được khuôn mặt tinh xảo kia.
Sắc mặt người nọ rất kém, ửng hồng khác thường, trong tay ôm vài cuốn sách, nện từng bước nặng nề rời khỏi phòng.
Đêm qua tuyết rơi một trận, tuy không lớn, nhưng hôm nay mặt đất bị đóng băng, hơi bất cẩn là ngã, người nọ vịn tường, chợt ho khan một trận, vừa mới phát sốt vài ngày, hôm nay mới hơi dìu dịu xuống, thân thể rất suy nhược.
Nhìn dãy núi trùng trùng điệp điệp phương xa, người nọ thở dài, chớp mắt đã qua hơn một năm, cuộc sống kham khổ nhưng yên bình, an nhàn đến mức không có cảm giác tồn tại.
“Thầy Tống! Hôm nay cậu muốn lên lớp hả?” Một giọng nữ thanh thúy đột nhiên vang lên, sống ở hộ gia đình cách đó không xa là cô gái tên Long Ngọc, người đẹp có tiếng của thôn, trong tay cô cầm một cái hộp, “Thầy bệnh nặng vậy, sao còn ra ngoài.”
“Không sao, đã khỏe hơn nhiều rồi.” Tống Bạch yếu ớt cười, cậu đi tới, “Làm phiền cô rồi, lúc nào cô cũng mang đồ đến.”
“Khách sáo gì chứ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-vo-phap-dao-ly/2393020/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.