Dạo gần đây hình như Kiều Dực rất bận, bận đến mức không có thời gian thúc giục Tống Bạch nhớ ăn cơm, sáng sớm mỗi ngày đã ra khỏi cửa, Tống Bạch vui vẻ đến thanh tĩnh, tìm chìa khóa ra ngoài.
Cậu không nghĩ đến nơi muốn đi, loanh quanh không mục đích, tới gần quảng trường trung tâm, đột nhiên nghe thấy có người gọi: “Tống Bạch!”
Quay đầu lại, là một gương mặt xa lạ.
Sau khi xác nhận lại chút thì đó là một gương mặt xa có phần quen thuộc.
Trên đầu người nọ đội mũ lưỡi trai, vành mũ kéo rất thấp, che khuất hơn phân nửa khuôn mặt, trên mũi còn đeo cặp kính *** cực kỳ khoa trương, lúc này hắn kéo kính râm có chút ngạc nhìn Tống Bạch.
Tống Bạch cảm thấy hình như mình đã gặp y ở nơi nào đó rồi, nhưng nhất thời nghĩ không ra, cho đến khi một cô nữ sinh bên cạnh đột nhiên hét lên: “Aunger!”
“Là Aunger! Đúng không!”
“Trời ạ, là An Kiệt! Mau! Điện thoại… Điện thoại đâu! Để tớ chụp một tấm coi!”
“A a a a a! Aunger I love you!”
“Ký giùm em một chữ đi! Em là fan cuồng của anh đó!”
…
Dần dần càng ngày càng có nhiều người ập tới, Tống Bạch cứ thế bị chen chúc đẩy tít ra ngoài.
Thì ra là An Kiệt, bảo sao thấy quen mắt, Tống Bạch nhớ hôm qua còn thấy trên tạp chí đưa tin tức về hắn, nói hắn vừa mới đạt được danh hiệu ông hoàng âm nhạc Châu Á.
Nhìn đám đống vây quanh phía xa, Tống Bạch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-vo-phap-dao-ly/2392995/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.