Chương trước
Chương sau
Trương Túc Vũ cho rằng lần này Kiều Dực lại phát bệnh tâm thần rồi.

Gã ngồi trên ghế trước phòng cấp cứu không nhúc nhích, ngoại trừ nhìn cửa phòng giải phẫu, gã chẳng biết phải làm gì cũng chẳng nói một lời khiến người khác nhìn không khỏi lo lắng.

“Cậu…” Nhìn Kiều Dực như vậy, may là Trương Túc Vũ có tức giận lớn cỡ nào cũng phát không nổi, ngồi vào bên cạnh, “Con mẹ nó mày có tinh thần xíu đi có được không, ra cái vẻ muốn chết không thiết sống này cho ai nhìn hả!”

Kiều Dực chậm rãi xoay đầu lại, động tác cực kỳ thong thả, ánh mắt chậm rãi đặt tiêu cự lên người Trương Túc Vũ, khiến Trương Túc Vũ trong lòng giật mình, bỗng nghe gã đột nhiên đớn đau nói: “Tôi nên làm gì bây giờ? Tôi không thể không có em ấy… tôi…”

“Mày sao vậy hả! Đã nói nó chết đâu chứ!”

“Chết?” Kiều Dực quả thực không thể tưởng tượng hình dạng Tống Bạch khi chết, thoáng chống, nước mắt không hề dự triệu cứ thế chảy xuống từ hốc mắt, đời này Trương Túc Vũ từng thấy Kiều Dực khóc ba lần.

Trừ cái lần khi còn bé bị người khác mắng đồ tồi không ai cần là một, còn hai lần còn lại đều bởi vì Tống Bạch.

Kiều Dực nắm chặt hai tay, lòng bàn tay bị móng tay bấm đến huyết nhục mơ hồ tự lúc nào, nhưng gã hoàn toàn không có cảm giác. Nếu hiện giờ có người nói cho gã biết, Tống Bạch không thể cứu, nhất định gã lập tức hỏng mất.

Lúc Tống Bạch nhảy từ cửa sổ xuống, bị đập đầu, những khi ấy người bình thường sẽ bởi vì sợ hãi hoặc là mất máu quá nhiều mà tay chân vô lực, lâm vào hôn mê, vậy mà cậu lại chẳng thế, cậu vẫn luôn duy trì ý thức, ngang qua sân, tóm chặt lấy người xa lạ kia, Trần Chí cho rằng, khi đó phải chăng cậu đã không thiết sống nữa.

Dù sao tầng hai quá thấp, dưới lầu lại có cỏ nhân tạo giảm xóc, Tống Bạch chết không thành, nhưng mất máu quá nhiều, hơn nữa toàn thân chi chít vết thương to nhỏ, cơ thể phát sốt nếu không kịp điều trị sẽ thành vấn đề lớn.

Trần Chí cởi khẩu trang nhẹ nhàng thở ra, tại thời điểm nói với Kiều Dực rằng Tống Bạch không có chuyện gì cả, gã quỵ ngã trên mặt đất, toàn thân thoát lực.

A Bạch không sao… A Bạch không sao hết… Ngay sau đó, gã cũng ngất đi.

So với Tống Bạch, tình huống Kiều Dực đã khá hơn nhiều, đó là do tinh thần căng thẳng trong một thời gian dài. Gã vừa tỉnh lại đã muốn đi thăm Tống Bạch, lại bị Lưu Phi một bàn tay kép trở về giường, “Lúc này cậu đến chỗ cậu ta làm gì, để cậu ta chịu kích thích à?!”

Vừa nói như thế, Kiều Dực liền ngừng động tác lại, gã ngồi một lát lại đứng lên, “Để tôi nhìn em ấy chút thôi, tôi trộm nhìn em ấy ngay ngoài cửa thôi, tuyệt đối sẽ không để em ấy phát hiện… Để tôi thấy em ấy còn sống…”

Nhìn Kiều Dực như vậy, mấy người bọn họ đều có chút không đành lòng, cuối cùng vẫn thuận theo ý gã, để gã đứng từ xa nhìn Tống Bạch. Khi đó Tống Bạch vẫn đang hôn mê, nhưng Kiều Dực không dám vào, gã sợ Tống Bạch đột nhiên tỉnh lại, nhìn thấy gã rồi lại xảy ra chuyện.

Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra Trần Chí không rõ cho lắm, nhưng nhìn tình hình lúc đó cũng đoán đại khái được bảy tám phần, hắn thở dài nói, nếu thật sự thương cậu ấy, dứt khoát buông cậu ấy đi, đối với cậu đối với cậu ấy đối với mọi người mà nói đều là chuyện tốt.

Kiều Dực không thể tưởng tượng khi không có Tống Bạch, gã không ngừng lắc đầu, một câu cũng không nói, gã thống khổ bứt tóc, bị Trần Chí ngăn cản, “Cậu đừng cứ sốt ruột là lại bứt tóc, sớm muộn gì cũng có ngày cậu bứt trọc mất.”

Kiều Dực rất khó chịu, loại cảm giác này giống như quãng thời gian bị giam dưới tầng hầm khi còn bé, không có nước, không có thức ăn, không có ánh sáng, không có tiếng động… Bất kể cái gì cũng không có, chỉ còn lại một mình mình, trong không gian vô cùng vô tận, cùng… nỗi sợ hãi và sự đau thương bị phóng đại vô ngần.

Vài ngày liên tục, gã chẳng tài nào ngủ được, chỉ cần nhắm mắt lại thôi, trước mắt lại xuất hiện cảnh tượng ngày đó, tiếng Tống Bạch khàn khàn như còn quanh quẩn bên tai: “Alors que je Me limiterai à faire face à la mer, le printemps doux, les fleurs épanouies...”

Trần Chí là người phát hiện phương diện tinh thần gã xảy ra vấn đề sớm nhất, vội vàng dẫn gã đi tìm bác sĩ chẩn trị ở viện an dưỡng Ân Từ. Khi đó sắc mặt gã cực kì kém, hai mắt vô thần, mà ngay cả lúc bác sĩ Vương thấy gã đến cũng phải giật nảy mình.

“Cậu ta… Gần đây bị cái gì kích thích?”

Đem sự tình nói qua một lần, cuối cùng bác sĩ Vương thở dài, “Mọi chuyện đều có nguyên do cả, bệnh của cậu ta dần hình thành từ nhỏ, muốn khỏi thì khả năng không lớn, điều chúng ta có thể làm, chỉ là cải thiện mà thôi.”

Kiều Dực nhìn bên ngoài, nhớ lại ngày đó, nói rằng: “Em ấy… em ấy cùng Trần Lê Uyên đi ra ngoài, tôi nhìn thấy nên… nên không khống chế được…”

Trần Chí nhịn không được tặc lưỡi: “Cùng người khác đi ra ngoài mà đã thế? Kiều Tứ chẳng phải tôi đã nói, cái tính này của cậu phải sửa đổi cho tốt sao, nếu ngày nào đó cậu nhìn thấy cậu ấy ở cùng một chỗ với ai…”

“Không có ngày đó!” Kiều Dực đột nhiên sa sầm mặt mày rồi lập tức âm trầm cắn răng, “Đến lúc đó tôi sẽ giết người kia trước, em ấy là của tôi, ai cũng đừng hòng cướp A Bạch của tôi đi.”

“Kiều Tứ cậu… cậu…” Trần Chí không biết nên nói gì, bất đắc dĩ nhìn bác sĩ Vương.

“Tôi chỉ là… không có cách nào chịu đựng có ai đó đứng bên A Bạch… Tôi vốn không muốn làm như vậy, nhưng A Bạch em ấy… Ngày đó em ấy chẳng hề nể mặt tôi, đối với người khác lại bày ra bản mặt khác, tôi vừa thấy liền phát hỏa, không khống chế được chính mình, khi đó đầy đầu chỉ muốn đem A Bạch cướp về…”

“Tôi thấy cậu nên học khống chế chính mình cho tốt chút đi, không thì sớm muộn gì cũng có ngày gặp chuyện không may, lần này cậu khiến Tống Bạch tự sát, không chừng ngày nào đó chính cậu lỡ tay giết chết Tống Bạch.”

Vừa nghe giả thiết này, mặt Kiều Dực trắng bệch, gã há hốc mồm, “Tôi… tôi…”

Nếu thật sự có một ngày như vậy, gã nên làm sao giờ?

Sau rồi cái người xa lạ bị Tống Bạch bắt lấy từng đến thăm Tống Bạch một lần, vẻ mặt nghiền ngẫm, khi đó Tống Bạch vẫn đang hôn mê, anh ta để lại mấy món đồ dinh dưỡng rồi bước đi, không xuất hiện nữa.

Thân thể Tống Bạch quá suy yếu, nằm trên giường ba ngày mới tỉnh lại, mà thời gian thanh tỉnh chỉ ngắn ngủn hơn một giờ, lại lâm vào ngủ say.

Mùa hè thời tiết oi bức khác thường, thỉnh thoảng hạ xuống cơn mưa, khiến tâm tình mọi người có vẻ bức bối theo.

Điều đáng được ăn mừng duy nhất chính là thân thể Tống Bạch chậm rãi tốt lên, không có Kiều Dực xuất hiện, quả thật cậu có thể ăn nhiều hai bát cơm, lại không hề biết mỗi ngày Kiều Dực đều ngồi xổm bên cửa. Đây là khoảng cách gần Tống Bạch nhất mà gã cho phép, từ sáng cho tới tối khi cậu ngủ, gã trộm nhìn vài lần đã cảm thấy mỹ mãn.

Lưu Phi nhìn mà lắc đầu, nhưng chuyện cho tới giờ y có thể làm gì đây? Kêu Kiều Dực đừng u mê như vậy nữa? Đấy có khác nào khiến Kiều Dực liều mạng với y!

Hiện tại y chỉ lo nhất là Tống Bạch. Nếu đến lúc Tống Bạch nhất định phải rời đi, với cái tính thà chết chứ không chịu khuất phục của cậu, đến khi ấy e là không khống chế nổi cậu, hơn nữa… Trên tay cậu có bản giao ước với Kiều đại tư lệnh, lần này, quả thật Kiều Dực đã làm chuyện không nên làm.

Trần Chí nói với Lưu Phi, việc này cứ giao cho hắn, để hắn xử lý.

Lưu Phi không biết Trần Chí có biện pháp nào, nhưng y biết, chỉ cần là chuyện của Kiều Dực, Trần Chí sẽ luôn dốc hết sức. Từ nhỏ đến lớn đều là vậy, hắn đối với Kiều Dực, so với y cùng Trương Túc Vũ còn để bụng hơn, thậm chí đã vượt qua tình nghĩa anh em.

Nhưng y sẽ không nói ra, cũng không chọc thủng tầng giấy này, chỉ cần Trần Chí còn có một chút lý trí, bọn họ cứ dây dưa như vậy, làm anh em cả đời.

Giữa tháng sáu Tống Bạch đã có thể xuống giường đi lại, nhưng không thể vận động mạnh, Trần Chí thay cậu đo nhiệt độ cơ thể, chợt nghe Tống Bạch từ tốn nói: “Đưa tôi đến thăm chị ấy một chút đi.”

Trần Chí ngẩng đầu, mất một lúc mới gật đầu nói: “Tôi sắp xếp giúp cậu.”

Tuy rằng cùng là bệnh viện tư, trông coi không cẩn mật bằng chỗ của Kiều Dực lần trước, bọn họ xuống xe, một người đàn ông đeo kính mắt tầm ba lăm tuổi đi tới, bắt tay chào hỏi Trần Chí, sau đó nhìn Tống Bạch, dẫn bọn họ vào trong.

Đây là lần đầu tiên Tống Bạch gặp chị, Tống Tú Tú.

Cách lần đầu tiên cậu nghe thấy cái tên này đã được nửa năm.

Tên Tống Bạch vốn là Hoàng Kim Bảo, từ cái tên này có thể biết bản thân người này có bao nhiêu tục tằng. Cậu vốn là con riêng của một nhà giàu mới nổi, mẹ cậu là kỹ nữ đê hèn, từ nhỏ cậu đã bị chọc cột sống mà lớn lên, không một ai biết tâm tư đứa bé ấy có bao nhiêu mẫn cảm, sau rồi mẹ cậu mất, là bị người ta đánh chết, người đánh chết bà chính là vị phu nhân của người khách quen, sau nhiều lần quay vòng cuối cùng Tống Bạch trở về bên cha, một kẻ… có lẽ chỉ có thể dùng hợm hĩnh và con buôn để hình dung con người lão ta.

Lão lập nghiệp từ phần cứng, sau đó vui vẻ bước vào một nhà có chút lực ảnh hưởng làm con rể, dần dà bắt đầu đi vào quỹ đạo, lão cùng bà vợ gầy trơ xương quanh năm suốt tháng mơ mộng gia nhập vào giới thượng lưu, bọn họ còn có một đứa con gái, sở hữu đầy đủ tính cách cũng như khuyết điểm của hai người, cả nhà họ có thể nói là vô vàn chán ghét Tống Bạch, ngay cả người cha trên danh nghĩa kia đến lão cũng cho rằng, Tống Bạch là vết nhơ trong đời lão.

Chắc hẳn, lão luôn cho rằng cuộc đời mình đẹp đẽ và hoàn hảo.

Tống Bạch sống trong cái cảnh ấy hai năm, cuối cùng bởi bà mẹ kế thiêu huỷ tấm ảnh chụp của mẹ mà cậu giấu trong ngăn kéo, Tống Bạch mới nản lòng thoái chí rời đi, khi đó cậu cũng chỉ mười ba tuổi.

Cậu không biết đi nơi nào, một mình từ phía nam phiêu bạt đến phương bắc, dọc theo đường đi cái gì cũng từng nếm trải, ăn trộm hoặc ăn cướp hay lọc lừa, chỉ cần có thể sống sót, cậu cũng chẳng ngại cùng mèo hoang tranh đoạt thức ăn vứt trong thùng rác, cho đến khi cậu gặp nàng.

Ngay cả trước khi chết 1 giây, Tống Bạch còn nghĩ, cảm tạ trời cao để cậu gặp được nàng, cậu chưa bao giờ hối hận.

Tống Tú Tú tốt đẹp tựa như cùng Tống Bạch âm u hình thành sự đối lập rõ rệt, thời điểm gặp được Tống Tú Tú, Tống Bạch mười bốn tuổi, nàng mười tám tuổi.

Giống như nhặt một chú mèo lưu lạc, Tống Bạch cứ như vậy bị nhặt về, Tống Tú Tú chỉ có một mình, nàng nói, mẹ của nàng đi đến một nơi rất xa rất xa, sẽ không trở về nữa, bố nàng bỏ rơi nàng cũng không biết kết cuộc ra sao, nàng một thân một mình sợ tịch mịch, cho nên thường xuyên mang mèo con chó con về nhà, căn phòng của Tống Bạch cũng đầy chó với mèo.

Ban ngày Tống Tú Tú đi làm, bán hàng cho một nhà hàng, buổi tối trở Tống Bạch đi học, thậm chí nàng nơi nơi nhờ cậy người ta đưa Tống Bạch vào một trường trung học, nhưng dần dần sinh hoạt hai người có chút trứng chọi đá.

Tống Bạch không biết vì cớ gì có người nguyện ý đối xử với một người xa lạ như vậy.

Tống Tú Tú thường xuyên xoa đầu cậu, nàng nói, chị vốn có một đứa em trai, nhưng lúc sinh em trai mẹ gặp chuyện, lần đầu chị nhìn thấy ánh mắt em đã thầm đoán rằng, có thể là mẹ giao em cho chị.

Tống Bạch khóc dòng ngay tại chỗ, kỳ thật cậu rất ít khóc, ngay cả lúc mẹ mất, cậu cũng chỉ là mờ mịt đứng ở nơi đó, nhìn đám người xung quanh vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa.

Chưa từng có người nguyện ý đối tốt với cậu, chưa từng có, bởi vì cậu là một đứa con hoang không ai cần.

Đó có lẽ là khoảng thời gian tốt đẹp nhất trong đời Tống Bạch, cũng là lần đầu tiên cậu là một thiếu niên bình thường, cậu cho rằng cậu có thể cứ tiếp tục trải qua như vậy, tuy rằng ăn mặc chẳng giàu sang, nhưng hết thảy thoạt nhìn lại thực tốt đẹp, mặc dù có cay đắng cũng có ngọt ngào.

Nhiều khi Tống Bạch nghĩ, tại mình đến mới dẫn đến xảy ra tai nạn, nếu như không có cậu, nàng sao có thể xảy ra chuyện? Chẳng lẽ ngay cả trời cao cũng vứt bỏ nàng?

Khi đó Tống Bạch cũng chỉ là cậu thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, trong môi trường học đường rộng lớn, dần dà bắt đầu bộc lộ tâm tính nên có của trẻ nhỏ, bước vào thời kỳ trưởng thành, bắt đầu kiêu căng phản nghịch. Đêm đó bởi vì thành tích học tập thụt lùi mà cãi lộn với Tống Tú Tú một trận, còn rời nhà bỏ đi, Tống Tú Tú lo lắng nên đuổi theo, ngay trên giao lộ, một chiếc xe lao thẳng đến, theo bản năng nàng chạy tới đẩy Tống Bạch ra…

Khi đó Tống Bạch không hay biết, khóc là phương thuốc chữa thương tốt nhất, mà cậu, lại quên mất cảm giác rơi lệ.

Tống Tú Tú biến thành người sống đời sống thực vật, phí chữa bệnh cùng chăm sóc nàng cậu chẳng thể gánh vác nổi, thời điểm khốn quẫn ấy, Tống Bạch trở thành diễn viên nghiệp dư, bởi vì cậu không có sở trường nào, qua nhiều năm cậu mới biết rằng kỳ thật cậu chẳng là gì cả, cậu thường thán trời cao bất công, mắng cha mẹ người thân vô tình, bằng lòng với nghịch cảnh, cậu chưa từng có nghĩ thay đổi, thuận theo tự nhiên oán trời trách đất, kết quả cậu chưa từng kháng cự, ngay cả người duy nhất thiệt tình đợi chờ cậu cũng bị cậu thương tổn…

Xã hội này là hiện thực, không có tiền thì cái gì cũng không có, ngay cả còn sống cũng là xa xỉ, Tống Bạch vô liêm sỉ chỉ cần tiền nhưng sinh hoạt quá mức khó khăn, phí dụng hộ lý cho Tống Tú Tú rất cao, cao đến mức cậu chỉ có thể mất mạng bán đứng chính mình, cho đến lúc chết …

Có khi không một ai biết trên đời này tồn tại một cậu thiếu niên đáng thương như vậy, ngoại trừ nửa năm trước Kỳ Quân nghe được từ miệng Kiều đại tư lệnh cái tên Tống Tú Tú, y tìm thấy nhật ký của Tống Bạch ở chỗ ở khi cậu còn sống.

Giữa những hàng chữ ngập tràn sợ hãi, cậu sợ rất nhiều thứ, sợ có một ngày Tống Tú Tú tỉnh lại, cậu nên đối mặt với nàng như thế nào đây? Cậu sợ thân phận của mình sẽ làm Tống Tú Tú chịu sự thóa mạ của người đời; cậu sợ có một ngày cậu không còn, ai thay cậu chăm sóc Tống Tú Tú, người con gái tốt đẹp ấy, có ai tới cứu vớt nàng?

Một thiếu niên chịu cuộc sống dày vò, muốn chết, rồi lại sợ chết, nỗi sợ hãi vây quanh cậu đằng đặng ba năm, tất cả mọi người nhìn cậu mặt dày như bức tường, nhưng nào có ai phát giác linh hồn cậu sớm đã phá tan thành mảnh nhỏ?

Phòng bệnh Tống Tú Tú cực kì an tĩnh, chỉ có tiếng máy móc hoạt động quy luật. Một người hộ lý đang giúp nàng ém chăn, thấy có người đến hơi kinh ngạc, đã lâu lắm rồi không có người đến thăm Tống Tú Tú, chỉ mỗi tháng đúng giờ chuyển tiền đến, bệnh viện bọn họ cũng cứ như vậy chăm sóc cho nàng.

Tống Bạch thân thiện gật đầu với cô, hộ lý tò mò trộm đánh giá cậu, cả người đơn bạc dị thường, khiến người khác cảm giác gió thổi qua có thể ngã, sắc mặt tái nhợt, có vẻ bệnh nặng mới khỏi, biểu tình cũng thản nhiên, nhưng toàn thân lại tản ra một cỗ thư sinh thanh nhã, xem ra có lẽ là công tử nhà giàu, song bọn họ có quan hệ thế nào với Tống Tú Tú?

Tống Bạch bước đến, tỉ mỉ xem xét Tống Tú Tú.

Nàng cũng không xinh đẹp, chỉ có thể nói ngũ quan đoan chính thanh tú, sắc mặt xanh xao trong suốt, như người quanh năm ở trong nhà, cả người gầy đến mức như người tàn tật, xương gò má nhô ra, hai má lõm vào, đôi mắt nhắm nghiền, nhìn lại có vẻ rất an tường.

Nàng chính là Tống Tú Tú, Tống Bạch nghĩ, là người bình thường đến mức chỉ chớp mắt cũng có thể quên mất, nhưng người như vậy, lại vĩ đại khiến Tống Bạch luyến tiếc buông nàng.

Tống Bạch, tôi chiếm dụng thân thể cậu, nên phải thay cậu trả nợ ư?

Trong phòng bệnh không có người nói chuyện, đều đứng nhìn Tống Bạch, Trần Chí cho rằng cậu sẽ khóc lên, nhưng cậu không có khóc, không lâu sau tỏ vẻ phải ra về.

“Không nhìn cô ấy thêm một lát nữa à?”

“Không cần, chị ấy ở trong này rất tốt, đúng không?” Tống Bạch hỏi ngược lạiTrần Chí.

Trần Chí ngây ra một lúc, có chút ngạc nhiên gật gật đầu.

“Vậy cũng tốt.” Tống Bạch cười nhạt, Trần Chí không thấy rõ nụ cười ngầm ẩn giấu cảm xúc bên trong của cậu, cậu nói, “Chỉ cần tôi luôn ở bên Kiều Dực, các người sẽ luôn chăm sóc chị ấy như thế chứ.”

“Phải…” Đây là cái cớ Trần Chí luôn dùng để thuyết phục Tống Bạch.

Tống Bạch không nói gì thêm, Trần Chí không biết cậu đang suy nghĩ gì, cũng không dám hỏi cậu, có đôi khi Trần Chí nghĩ, rốt cuộc Tống Bạch là người như thế nào, thế nhưng có thể tích tụ nhiều mâu thuẫn trên người đến thế, cậu như là một nút chết ở cuộn len, gỡ hoài không ra, tháo mãi chẳng được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.