“Kỳ Quân, tôi thật sự thích em, tôi thực lòng muốn bên em cả đời, em đừng lúc nào cũng bày ra cái thái độ đó với tôi.”
“Chẳng phải cho em lên lớp một lúc rồi về à? Con mẹ nó em coi lời ông đây là gió thoảng qua tai hả?!”
“Tôi đã bảo, không được phép cúp điện thoại mà!”
“Em thái độ gì vậy! Lúc nào cũng chưng ra cái bản mặt ấy với ông đây!
“Kỳ Quân con mẹ nó em quay lại đây ngay lập tức cho tôi!”
“Đừng để ông đây phải khóa cửa!”
“Mẹ nó cấm em ăn trưa với mấy đứa ba trợn ba trạo kia có nghe không!”
“Kỳ Quân em nhớ cho kỹ, em là của ông đây!”
“Em có chết cũng là của tôi!”
“Kỳ Quân!”
Trong trí nhớ tiếng Kiều Dực gầm rú gào thét nứt phổi mãi chẳng dứt, Tống Bạch đau đầu muốn nứt, Kỳ Quân Kỳ Quân Kỳ Quân!
“Trưởng khoa! Tống tiên sinh điện tâm đồ…” Là một giọng nữ.
Dụng cụ lạnh băng chạm vào da thịt, lông mi Tống Bạch giật giật.
Có ai đó vén mí mắt cậu, một luồng ánh sáng rọi vào, rồi buông ra, tiếng nói trầm thấp vang lên: “Bệnh tình đã ổn định, chết mất… Gây sức ép cả một ngày…”
“Trưởng khoa, anh vất vả rồi, có cần về sớm nghỉ một lát không…”
“Thôi, đợi lúc nữa nếu xảy ra chuyện gì khéo tôi bị lột sống mất…”
Tiếng nói xa dần.
Ngón tay Tống Bạch mấp máy, toàn thân bủn rủn, ngay sau đó có cảm giác bị đè nặng, cơn buồn ngủ kéo tới, cậu lại lâm vào hôn mê.
Khi cậu tỉnh dậy đã là hai ngày sau.
Trần Chí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-vo-phap-dao-ly/122628/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.