Sau khi rời đi, Đường Ngữ Âm lập tức liên lạc với Phương Kì, nhờ cậu ta tìm người hiến tim cho Long Mặc Thâm. … Hai ngày sau. “Chị dâu, tìm ra rồi, bệnh viện Nhất Thiên. Nhưng mà…” Phương Kì đang nói bỗng dừng lại. “Sao?” “Đó là sản nghiệp của Cố gia, do… Cố Minh thừa kế.” Phương Kì vừa nói ra, tâm trạng Đường Ngữ Âm đang tốt lên lại trùng xuống. Cố Minh… Vào ai không vào, tại sao lại là anh ta chứ? “Chị dâu, chị suy nghĩ đi, em dập máy trước.” Phương Kì vội dập máy. Đường Ngữ Âm vứt điện thoại sang một bên, ngồi xuống bên cạnh anh. Đôi mắt nhắm nghiền, gương mặt ngày càng tái đi, dường như có thể ra đi bất cứ lúc nào. Mặc dù mấy ngày này cô luôn thông qua ngân châm, truyền một phần tinh lực của mình sang cho anh, nhưng dường như cũng không có tác dụng gì quá lớn. Cứ như vậy, sớm muộn gì anh ấy cũng không trụ nổi. “Long Mặc Thâm, anh nói xem em có nên đi đàm phán với Cố Minh không?.. Đương nhiên là phải đi chứ nhỉ, mạng sống của anh là quan trọng nhất mà.” Nước mắt cô lại bắt đầu trào ra. “Nhưng em thực sự rất sợ phải đối mặt với anh ta. Em không biết… em thực sự rất sợ. Lỡ như anh ta ép em rời khỏi anh thì sao đây, em không muốn mà, rốt cuộc em phải làm sao mới tốt đây. Em cứ nghĩ bản thân có kí ức của kiếp trước thì sẽ không cần lo nghĩ gì, nhưng em sai rồi, em thực sự sai rồi. Em không nên như vậy, đáng lẽ ra lúc đó em phải nhận ra là bẫy rồi mới đúng, do em quá kiêu ngạo, quá tự tin, hại anh ra nông nỗi như vậy.” Đường Ngữ Âm khóc đến mức không thở được, cô ôm ngực, ngã ngồi ra đất. Sau một hồi đau đớn, Đường Ngữ Âm từ từ đứng dậy, lại một lần nữa cầm điện thoại lên. “Hàn Viễn, cậu chuẩn bị đi, ngày mai tôi sẽ quay lại trại huấn luyện. Đến lúc đó, cậu đưa Cố Minh đến gặp tôi.” Long Mặc Thâm, hạnh phúc của em thì là gì chứ, mạng sống của anh vẫn quan trọng hơn nhiều. … “Cố Minh đến chưa?” Đường Ngữ Âm vừa đi vào vừa hỏi Hàn Viễn. “Đang trong phòng. Chốc nữa chị đi vào nhớ cẩn thận chút, Cố Minh này không đơn giản đâu.” Hàn Viễn theo sau, xách đồ cho Đường Ngữ Âm. “Tôi tự có cân nhắc, còn nữa, cậu đứng canh ở đây, có gì thì báo cho tôi. Còn nữa, ở ngoài này nghe được gì thì quên hết đi. Nếu như tôi biết cậu bép xép với ai, tôi cho cậu cả đời này không nói được nữa đấy.” Đường Ngữ Âm trừng mắt cảnh cáo rồi đi vào trong phòng. … Trong căn phòng tối tăm, một bóng nam nhân ung dung ngồi trên chiếc ghế gỗ xập xệ, tay bấm điện thoại, dường như không chú ý đến người vừa tiến vào. “Xem ra Cố thiếu quả thực rất nhàn nhã nhỉ?” Đường Ngữ Âm lên tiếng trước, cô bước từng bước lại gần, ngồi xuống trước mặt Cố Minh. “Về rồi sao?” Cố Minh cất điện thoại vào túi, ngồi thẳng lại, chăm chú nhìn Đường Ngữ Âm. “…” Đường Ngữ Âm không hề có ý trả lời câu hỏi này, chỉ im lặng nhìn Cố Minh. “Thực ra anh cũng khá ngạc nhiên khi biết em hẹn anh đấy, bởi vì trước kia em đều tránh mặt anh, hiện tại như vậy, vẫn là có chút không quen.” Cố Minh ôn nhu nhìn cô gái trước mắt, khóe miệng khẽ mỉm cười. Đường Ngữ Âm vẫn không có ý định đáp lại, ngồi im như tượng. Cố Minh lộ ra chút lúng túng, tạm thòi không biết nên nói gì tiếp theo. Cô ấy im lặng như vậy, hỏi không nói, gọi chẳng thưa, vậy thì gọi mình đến đây làm gì chứ?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]