C52. Ái tình (thượng) 2021.08.02 ~ 2021.08.05 Sau một loạt sự tình phát sinh vào sáng hôm nay khiến hắn từ mục trừng khẩu ngốc đến không còn lời gì muốn nói, Vệ Cẩm Dương xem như thấy rõ trong tính cách của đại ca nhà hắn còn có một mặt thực ác liệt. Hắn thẹn quá thành giận mà phẫn hận trừng mắt cái tên xú ca ca còn đang tươi cười đầy mặt, một phen chụp bay bàn tay y đang chà đạp đỉnh đầu hắn, liền lập tức nhảy xuống giường mặc y phục. Hắn thật sự không muốn cùng tên này nói thêm một câu, quả thực là lãng phí thời gian. Nhị hoàng tử điện hạ hắn đây chính là rất bận rộn đó biết không? Đi ra khách điếm đại môn, Vệ Cẩm Dương liền tiêu sái nhảy lên hãn huyết bảo mã của hắn, một đường phi như bay. Bất quá hắn cũng không chạy về hoàng cung hay Lưu phủ mà là hướng về Vân Tương Vương phủ. Hơn mười tháng trước, đệ nhất cường quốc trong thiên hạ ngũ quốc, Hiên Viên hoàng triều, hướng Tử Vân quốc đưa ra thỉnh cầu liên hôn. Hiên Viên thiếu niên hoàng đế đầu năm nay đã tự mình chấp chính, cũng đến tuổi thành thân. Bọn họ hy vọng có thể từ đệ nhị cường quốc nghênh đón một vị công chúa làm Hoàng hậu, Hiên Viên hoàng triều cũng sẽ gả một vị công chúa sang Tử Vân quốc để đạt thành mục đích liên hôn. Kế hoạch này đối với thời cuộc hiện nay chính là có lợi, Tử Vân tự nhiên sẽ không từ chối. Chính là Kính Hòa Đế thực luyến tiếc đem vị công chúa duy nhất còn sót lại trong cung gả ra ngoài. Vệ thị chỉ có hai vị công chúa, Cẩm Chức công chúa sớm đã hòa thân man di, người thứ hai chính là nữ nhi cực giống ái phi của Kính Hòa Đế, Vệ Cẩm Tú. Hiên Viên tuy là thiên hạ đệ nhất cường quốc, nhưng trời cao đường xa (1),cùng Tử Vân cách nhau không chỉ vạn dặm, Kính Hòa Đế làm sao bỏ được đem thịt đầu quả tim gả đi ra khỏi tầm mắt của chính mình đâu. Cho nên ông ta liền đem chủ ý đánh tới vị đường muội có tuổi xấp xỉ với nữ nhi, Vệ Minh Châu, phong nàng thành Ninh Quốc Đại Trưởng công chúa, dùng nữ nhi của người khác để thay thế hòn ngọc quý trên tay hắn xa gả Hiên Viên. Mà Vệ Cẩm Dương vội vã đi Vân Tương Vương phủ cũng đúng là vì chuyện này. Nửa tháng trước Tam công chúa của Hiên Viên đã mất tích trên đường hòa thân, vì vậy Tử Vân hiện tại cũng không nắm chắc Hiên Viên liệu có ý tứ tiếp tục liên hôn hay không. Nghĩ đến lúc này người Kính Hòa Đế phái ra trông coi vị trưởng công chúa này cũng sẽ lơi lỏng, đây chính là hảo thời cơ để hắn tới khuyên giải, thậm chí là trợ giúp Vệ Minh Châu đào hôn. Đúng vậy, không sai, chính là đào hôn. Hắn muốn giúp Vệ Minh Châu đào hôn. Vừa vào cửa cung sâu như biển (2),càng đừng nói đây là hoàng cung của thiên hạ đệ nhất cường quốc. Hắn làm sao có thể nhẫn tâm nhìn nữ hài tử đơn thuần như Vệ Minh Châu bởi vì tư tâm của Kính Hòa Đế mà rơi vào hố lửa đây? Tuy rằng lúc nhỏ hắn cố ý tiếp cận Vệ Minh Châu là vì muốn ôm đùi của Hiên Viên Hoàng hậu tương lai, giúp bản thân có thể càng có nhiều cơ hội sống sót. Nhưng đã qua nhiều năm như vậy, tư tưởng của hắn cũng đã sớm thay đổi thật lớn. Hiện tại Vệ Minh Châu trong mắt hắn đã không phải là một cái đùi vàng, nàng sớm đã trở thành người nhà yêu cầu hắn bảo hộ cùng luyến tiếc, không khác mấy so với mẫu hậu cùng tiểu Lục. Hắn tuyệt đối không có khả năng trơ mắt nhìn tiểu biểu muội mà hắn vẫn luôn thương yêu sủng ái trở thành vật hy sinh cho tràng giao dịch chính trị này. "Cảm ơn ngươi, tiểu Dương, cảm ơn ngươi vì ta mà suy nghĩ nhiều như vậy, ngay cả ở quân doanh cũng vì chuyện của ta mà ăn ngủ không yên", Vệ Minh Châu bây giờ đã trưởng thành thành một đại cô nương khuynh quốc khuynh thành, hoàn toàn không phụ danh hiệu Tử Vân đệ nhất mỹ nhân, nàng an tĩnh nghe Vệ Cẩm Dương dong dài, lại chỉ cho hắn một lời hồi đáp như vậy, "Nhưng ta sẽ không đào hôn, cho nên chỉ có thể cô phụ hảo ý của ngươi, ta nhất định phải gả đến Hiên Viên." "Tại sao? Minh Châu, ngươi lo lắng cho tiểu hoàng thúc tổ cùng tiểu di sao? Không cần lo, tiểu hoàng thúc tổ dù sao cũng là hoàng thúc của phụ hoàng ta, cho dù ngươi đào hôn, ông ấy cũng không dám bất kính trưởng bối mà gây khó dễ phụ mẫu của ngươi. Ngươi chỉ cần ra ngoài trốn một thời gian liền ổn, phụ hoàng còn có thể bắt ngươi làm sao? Huống chi trong triều còn có đại ca của ta cùng ngoại tổ phụ." Vệ Cẩm Dương tận tình khuyên bảo Vệ Minh Châu, chỉ cho rằng nàng lo lắng liên lụy thân nhân. Vệ Cẩm Dương toàn tâm toàn ý (3) khuyên bảo Vệ Minh Châu đồng ý kế hoạch đào hôn, không cần suy nghĩ cho đại cục, dù sao chuyện liên hôn này vốn dĩ không liên quan đến nàng, còn có một cái Vệ Cẩm Tú chưa gả đâu. Nghe Vệ Cẩm Dương ở trước mặt không ngừng lo lắng khuyên nhủ chính mình đào hôn, Vệ Minh Châu trầm mặc thật lâu, cúi đầu rũ mắt nhìn ấm trà trên bàn, lại chung quy chỉ là lắc lắc đầu, cái gì cũng không nói. "Ngươi biết không, Hiên Viên bên kia thực tế không phải do hoàng đế định đoạt mà là Hoàng thái hậu toàn quyền nhiếp chính? Hiên Viên thái hậu, Thượng Quan thị, người này tuổi trẻ tang phu, lại chỉ bằng sức lực của bản thân, một mình một người cũng đủ thủ đoạn ổn định nội loạn, đem bọn nam nhân Hiên Viên thu phục đến dễ bảo. Triều dã còn có tin đồn, nàng căn bản chính là một nữ cường nhân tâm lý biến thái. Một nữ tử như vậy, kỳ vọng cả đời đều trút xuống trên người nhi tử độc nhất, nếu ngươi cùng nàng cướp đoạt nhi tử, nàng há có thể dung được ngươi?" Vệ Cẩm Dương không biết vì sao Vệ Minh Châu thường ngày luôn rất có chủ kiến đến chuyện này lại không nói một lời, hắn chỉ có thể tiếp tục dùng hết lý lẽ khuyên nàng đào hôn. Trong nhận thức của Vệ Cẩm Dương, tiểu hoàng cô kiêm biểu muội hẳn là phải được gả ở gần vương phủ, tìm một lang quân như ý, tiếp tục được phụ mẫu cùng trượng phu sủng ái, mà không phải bị vây khốn trong thâm cung cô độc hao phí cả đời (4). Huống hồ Hiên Viên chính là thiên hạ đệ nhất cường quốc, làm hoàng hậu của bọn họ tuy rằng vô cùng tôn quý nhưng cũng phải đối mặt vô vàn hiểm nguy. Hiên Viên lớn như vậy, tiên đế băng hà, ấu đế kế vị, Thượng Quan thái hậu nhiếp chính, cô nhi quả phụ tuy đã mở ra được một mảnh trời, nhưng bên trong đảng phái phân tranh nếu đem so với môn phái giang hồ loạn đấu thì chỉ có hơn chứ không kém. Một phu gia như vậy hoàn toàn không thích hợp với nữ hài tử đơn thuần như Vệ Minh Châu. Cho dù Vệ Cẩm Dương ở bên tai không ngừng phân tích tình hình Hiên Viên, Vệ Minh Châu lại một câu cũng không đáp lại, chỉ trầm mặc dùng tay nắm lấy góc áo của chính mình. "Tiểu Dương, ngươi biết yêu một người là tư vị như thế nào sao?" Sau một hồi thao thao bất tuyệt, Vệ Cẩm Dương rốt cuộc ngừng lại muốn nghe Vệ Minh Châu thay đổi chủ ý, nàng lại bỗng nhiên ngước mắt hỏi hắn một câu không đầu không đuôi như vậy. Yêu một người là tư vị gì? Nghe được vấn đề này, đại não của Vệ Cẩm Dương lập tức chỉ còn một mảnh trống rỗng, nghĩ không ra Vệ Minh Châu hỏi để làm gì. Còn có, sau khi nỗ lực tìm kiếm đáp án trong đầu, hắn chợt nhận ra cho dù hắn tìm thế nào cũng không thấy. Vệ Cẩm Dương có chút bi ai phát hiện, bản thân là một người sống hai đời cộng lại cũng gần tuổi bất hoặc, hắn thế nhưng trong thế giới của chính mình lại tìm không ra đáp án cho câu hỏi này. Hắn lại nỗ lực hồi tưởng thế nào cũng vô pháp tìm được bất kỳ cảm giác nào liên quan đến việc chính mình từng yêu ai đó. Người mà hắn quan tâm có rất nhiều, như là mẫu hậu, tiểu Lục, đại ca nhà hắn, Vệ Minh Châu,... nhưng cảm tình của hắn đối với bọn họ nếu nghiêm túc suy xét thì chỉ có thể định nghĩa là thân thuộc cùng ấm áp, mà không phải tình yêu khắc cốt ghi tâm (5). "Ta nguyên lai cũng đã từng không hiểu, không rõ cảm tình giữa phụ vương cùng mẫu phi là tư vị như thế nào, càng không hiểu cái gì gọi là nhất kiến chung tình", Vệ Minh Châu nhìn lão bằng hữu còn mê mang mờ mịt, giống như đã sớm đoán được hắn cũng không biết, ở trên mặt treo lên một mạt ý cười nhạt nhẽo, "Chính là hiện tại ta đã hiểu". Không biết nàng lại vì cớ gì mà nói những lời này, nhưng Vệ Cẩm Dương biết phía sau hẳn là còn một ít chuyện xưa, nên cũng chỉ có thể thức thời mà im lặng nhìn nàng, chờ đợi nàng tiếp tục nói ra. "Ngươi còn nhớ rõ năm ngoái ta bởi vì ham chơi nên lén trà trộn vào đội ngũ sứ thần sang Hiên Viên của ca ca ta không? Khi đó ta gặp một người, ngay ánh mắt thứ nhất nhìn đến hắn, ta đời này thế nhưng lần đầu tiên hiểu được cảm giác gọi là tim đập như sấm (6). Một khắc đó, ta liền minh bạch tâm tình của mẫu phi năm xưa khi ở Linh Sơn lần đầu tiên nhìn thấy phụ vương." Vệ Cẩm Dương nhìn nữ hài đối diện trên mặt không tự chủ được nổi lên một mạt thẹn thùng, trong lòng đã âm thầm đoán ra nàng kế tiếp muốn nói cái gì, nhưng cũng không dám đi xác minh. Là Hiên Viên thiếu niên hoàng đế đi, là đối một người nhất kiến chung tình đi, cần gì phải đoán nữa. Vệ Minh Châu nói nói, trên gương mặt lại hiện ra một mạt ôn nhu trước đây chưa từng có, ánh mắt lại tràn đầy kiên định nóng cháy, "Khi hắn kêu ta một tiếng nha đầu, một khắc đó ta liền dưới đáy lòng lặng lẽ hướng thần minh cầu nguyện, nguyện rằng nếu ta đời này có thể mỗi ngày được nhìn đến gương mặt tươi cười của hắn, nghe được thanh âm của hắn, như vậy ta tình nguyện giảm mười năm tuổi thọ cũng muốn lưu lại bên cạnh hắn. Mà hiện tại... thần minh đã nghe được thỉnh cầu của ta." "Người kia chính là Hiên Viên hoàng đế?" Vệ Cẩm Dương thở dài, tâm tình có chút phức tạp mà nhìn vị biểu muội này cả người đều đang toát ra vẻ thẹn thùng của thiếu nữ hoài xuân, trong lòng chợt nhận ra Vệ Minh Châu đã không còn là tiểu hài tử hay điên nha đầu lúc nhỏ chơi đùa cùng hắn, nàng đã trưởng thành, đã trở thành một thiếu nữ có người mà nàng khuynh mộ. Như hắn đoán trước, Vệ Minh Châu nhẹ nhàng gật đầu xem như đáp lại. Nữ nhi lớn rồi cũng không giữ được (7),giữ tới giữ lui không khéo còn biến thành kẻ thù. Vệ Cẩm Dương thật lâu không lên tiếng, thậm chí hắn còn thoáng cảm thấy bản thân tựa hồ có điểm tự ý xen vào việc của người khác (8). Thế nhưng hắn suy nghĩ đến rất nhiều vấn đề, cuối cùng vẫn không yên tâm mà hỏi một câu, "Vậy hắn thích ngươi sao?" Nếu như hai người là lưỡng tình tương duyệt, vậy thì cho dù biểu muội phải gả đến nhà đế vương ở vạn dặm xa xôi, hắn đây cũng chỉ có thể giúp nàng. Tương lai không phải đại ca hắn sẽ làm Tử Vân hoàng đế sao, có bọn hắn ở đây hẳn là Hiên Viên hoàng đế vì bang giao giữa hai nước cũng sẽ không bạc đãi nàng. "Thành thật mà nói, ta cũng không biết. Ta cùng hắn chỉ gặp mặt hai lần, hắn thậm chí ngay cả tên của ta là gì cũng không biết, nhưng ta vẫn chỉ muốn gả cho hắn." Vệ Minh Châu nói xong câu này, trong mắt đã tràn ngập kiên định, "Tất cả vấn đề ngươi nói qua kỳ thật ta đều nghĩ đến, thậm chí ta còn suy xét quá hắn căn bản đối với ta ngay cả một chút hảo cảm cũng không có, cũng suy xét quá hắn có người trong lòng,... Nhưng cho dù như vậy, ta vẫn muốn được đến gần bên cạnh hắn, chẳng sợ mình đầy thương tích, như thiêu thân lao đầu vào lửa, ta cũng không hối tiếc. Chỉ cần hắn có thể nhiều xem ta một ánh mắt, cùng ta nói thêm một câu, ta cũng đã vô cùng thỏa mãn." Vệ Cẩm Dương nhìn tiểu nữ hài cơ hồ là ở dưới mí mắt hắn lớn lên, hiện giờ đã lột xác thành một thiếu nữ cảm tình bồng bột, nhìn trong mắt nàng tràn ngập kiên định không gì lây chuyển được (9),hừng hực một cổ dũng khí không màng tất cả cũng muốn tới gần người trong lòng. Vệ Cẩm Dương bỗng nhiên cảm thấy thực hoang mang, thực mê mang. Hắn nhìn thấy một thứ cảm xúc nóng cháy mà hắn chưa từng có quá. Một chữ "ái" khiến người này có thể không màng tất cả, toàn tâm toàn ý vì đối phương trả giá, đó là thứ tình cảm mà hắn chưa từng thể nghiệm. Hắn nguyên bản vẫn luôn tìm một người thích hắn mà hắn cũng thích người đó, đối xử tốt với nhau, hai người liền như vậy cùng nhau trải qua một cuộc sống bình bình đạm đạm,... hắn vốn dĩ cho rằng tình yêu chính là như thế. Thế nhưng hôm nay nhìn đến ánh sáng nóng rực tản ra từ đôi mắt của Vệ Minh Châu, hắn bỗng nhiên nhận ra những gì mà trước đây hắn định nghĩa là "yêu" kỳ thật chỉ gọi là "thích" mà thôi. Hắn muốn tìm một người mình thích cùng sống qua ngày, nhưng người hắn thích lại nhiều quá, nhiều đến mức hắn không kịp nhìn rõ. Thực hiển nhiên, thứ tình cảm mà hắn cho rằng là "ái" đều không phải "ái". Bởi vì hắn thích một người quá mức tùy ý, chỉ cần có hảo cảm là được, tựa như thích một cành hoa, một bức họa, lại chưa từng xuất hiện quá thứ cảm xúc nóng cháy cùng không thể thay thế như trong mắt của Vệ Minh Châu. Hắn chưa từng đem bất kỳ nữ nhân nào trở thành độc nhất vô nhị, càng chưa từng vì có thể ở bên cạnh bất cứ một "ái nhân" nào mà tình nguyện đánh đổi thọ mệnh. Một năm này, Vệ Cẩm Dương minh bạch một đạo lý, nguyên lai "tình yêu" trong suy nghĩ của hắn kỳ thật không phải "tình yêu". Như vậy, chân chính có thể gọi là "tình yêu" lại có thể là cái gì đây? Tác giả có lời muốn nói: Bán manh lăn lộn, cầu nhắn lại. ~~~~~ (1) "Thiên cao lộ viễn" (天高路远): trời cao đường xa. (2) "Nhất nhập cung môn thâm tựa hải" (一入宫门深似海): vừa vào cửa cung sâu như biển. Câu này không cần giải thích mọi người cũng hiểu ha. (3) "Nhất tâm nhất ý" (一心一意): toàn tâm toàn ý. (4) "Cô lão nhất sinh" (孤老一生): một cuộc đời cô độc, cô độc đến già. (5) "Khắc cốt minh tâm" (刻骨铭心): khắc cốt ghi tâm. (6) "Tâm khiêu như lôi" (心跳如擂): tim đập như sấm. (7) "Nữ đại bất trung lưu" (女大不中留): nữ nhi đến tuổi rồi cũng không thể giữ trong nhà, nàng phải gả ra ngoài. i. Nguyên câu là "Nữ đại bất trung lưu, lưu lai lưu khứ cánh lưu thành liễu cừu" (女大不中留,留来留去竟留成了仇). (8) "Đa quản nhàn sự" (多管闲事): làm nhiều việc thừa, làm những việc không đâu, can thiệp vào việc của người khác. (9) "Kiên định bất di" (坚定不移): kiên định không đổi. ~~~~~ Editor có lời muốn nói: Vệ gia người, nam có Vệ Cẩm Hoa cùng Vệ Minh Lãng, nữ có Vệ Minh Châu, ba gương mặt vàng trong làng "si tâm bất hối". Vệ Cẩm Hoa thì HE chắc rồi, Vệ Minh Lãng còn OE, Vệ Minh Châu được tác giả cho lên kiệu hoa rồi biệt vô âm tín luôn, tui hy vọng hai anh em nhà nàng đều sẽ hạnh phúc. ./.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]