“Tôi nghĩ, không cần tôi nói thêm gì nữa mọi người cũng có thể nhận ra được mình yếu ở chỗ nào.” Tầm mắt của Tạ Hoan chậm rãi đảo qua các thành viên chủ lực, hắn hài lòng nhận ra trạng thái tinh thần của bọn họ đều rất tốt, không bởi vì thất bại mà bị đả kích. Sau đó hắn lại chuyển sang bên mấy người Cố Khâm, “Còn bốn người các cậu, tôi đã hiểu đại khái về thực lực của các cậu rồi. Cố Khâm, không thể vì cậu có năng lực này mà vơ lấy tất cả mọi chuyện lên người mình được. Cậu nên học được cách buông tay sao cho phù hợp, vị trí của cậu là ở trong đoàn đội chứ không phải đối chiến một chọi một như mọi khi.”
“Vâng.” Cố Khâm sảng khoái trả lời. Ở trong quân đội, hắn từ một Binh nhất từng bước leo lên tới vị trí Thiếu tướng, so với Hình Chiến thân là Thượng tướng có khi còn hiểu rõ hơn thế nào là hợp tác đoàn đội. Thế nhưng đây cũng không phải là hắn không muốn buông tay, đó là vì trên tay hắn không có ai có thể sử dụng được cả. Ngoại trừ Hình Chiến, hắn từ đầu tới cuối vẫn luôn duy trì thái độ hoài nghi đối với năng lực của những người khác. Vì thế có thể nói, trên thực tế, thứ hắn cần học chính là tín nhiệm, tin vào những quân giáo sinh này dù cho họ chưa trải qua chiến trường, chưa trải qua sinh tử, không có kinh nghiệm thực chiến phong phú.
Về điểm này Hình Chiến cũng giống như vậy. Trước khi sống lại đã ở vị trí Tướng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-tuong-quan-vs-tuong-quan/1352575/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.