“Kiệt thiếu gia, cười lên nào!”
Đèn flash lóe lên, Hứa Kiệt nhanh chóng lấy lại tinh thần, có không ít người đang vây xung quanh cậu, mọi người ai nấy đều cầm ly rượu nói cười, người chụp ảnh cho cậu lúc này đi tới, giơ máy ảnh tới trước mắt cậu.
“Kiệt thiếu gia, cậu xem ảnh tôi vừa chụp này, chờ ảnh chụp ra thì nhờ đại minh tinh Sở Hành ký tên cho cậu.”
“Được ký tên cho Kiệt thiếu gia, tôi cầu còn chẳng được.”
Bên tai truyền tới thanh âm trầm thấp đầy quyến rũ, Hứa Kiệt vô thức quay đầu nhìn, liền thấy Sở Hành cầm ly rượu hướng cậu cười, một bên má lúm như ẩn như hiện.
“Sở Hành..” Hứa Kiệt ngơ ngác nhìn người trước mặt, trong lòng không khỏi hoảng hốt, thẳng đến khi có một bàn tay quơ quơ trước mặt mới sực tỉnh.
“Kiệt thiếu gia, cậu làm sao vậy?” Sở Hành cúi đầu nhìn cậu, ánh mắt lộ ra vài tia lo lắng.
“Tôi có hơi đau đầu, muốn nghỉ ngơi một chút.”
“Vậy đi nghỉ đi! Có lẽ tại ly rượu cậu uống ban nãy, nếu lát nữa Hứa tiên sinh có hỏi thì tôi sẽ bảo với ngài cậu đã đi nghỉ.” Sở Hành gật đầu, vươn tay vỗ vai Hứa Kiệt.
Hứa Kiệt né sang một bên, vô thức tránh khỏi sự động chạm của Sở Hành, không phải vì cậu không thích bị người khác động chạm, mà là năm năm bị Hứa Quan Hạo nhốt đã sớm hình thành thói quen, sở dĩ Hứa Quan Hạo sa thải hết người làm trong nhà, cũng là bởi người không thích có ai động
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-tu-do/2306901/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.