Hứa Kiệt đột nhiên hỏi như vậy, không chỉ khiến Nhậm Lịch ngạc nhiên, mà Nghiêm Nhiễm cũng bất giác nhíu mày, có chút tức giận kéo góc áo Hứa Kiệt.
“Chỉ là một vài chuyện làm ăn thôi, ba khiến Hứa Quan Hạo bị vướng chân một chút, cũng không làm gì nghiêm trọng cả.”
Không khí rơi vào trầm mặc, Hứa Kiệt mở cửa xe rồi ngồi xuống, Nghiêm Nhiễm cũng theo ngồi bên cạnh, Nhậm Lịch rất nhanh đã khởi động xe.
Dọc đường đi Hứa Kiệt vẫn giữ nguyên vẻ trầm mặc, Nghiêm Nhiễm thì ngược lại tỏ ra rất cao hứng, nghĩ rằng cuối cùng cậu cũng thoát khỏi tay Hứa Quan Hạo.
Nhậm Lịch lái xe, thi thoảng lại qua gương chiếc hậu nhìn Hứa Kiệt, vài lần muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng chỉ chuyên tâm lái xe.
Nhậm Lịch lái đến ngoại thành, dừng trước cổng một căn biệt thự, sau đó sắp xếp phòng cho Hứa Kiệt và Nghiêm Nhiễm.
“Tiểu Vũ, mấy ngày này con tạm ở lại đây, đợi ba an bài một chút, sau đó ba sẽ đưa con rời khỏi đây.”
Hứa Kiệt thôi quan sát gian phòng, khẽ nhíu mày. “Rời khỏi đây?”
“Không sai, ba sẽ lo thủ tục xuất ngoại cho con, Hứa Quan Hạo rất nhanh sẽ phát hiện con rời khỏi thôi, thế nhưng yên tâm đi, anh ta và con không có quan hệ máu mủ, mấy năm trước lại cắt đứt quan hệ cha con về mặt pháp lý, tuy rằng vẫn là người giám hộ của con trên danh nghĩa, nhưng chỉ cần hai ta làm giám định người thân, luật pháp sẽ công nhận quan hệ của cha con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-tu-do/2306886/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.