Vẻ mặt Hứa Quan Hạo khiến Ngụy Tử Tân không khỏi cảm thấy bất đắc dĩ.
“Quan Hạo, có đáng không?”
Hứa Quan Hạo liếc mắt nhìn Ngụy Tử Tân, khẽ lắc đầu. “Cậu không hiểu đâu, nếu cậu hiểu sẽ không hỏi tôi chuyện này có đáng hay không.”
Ngụy Tử Tân bĩu môi. “Nếu hiểu rồi sẽ biến thành cái dạng này giống cậu, tôi thà vĩnh viễn không hiểu… Có biết không? Thấy cậu như này, tôi rất thương, Hứa Quan Hạo mà tôi biết sẽ không tự ti thương tâm đến như này.”
Ngực đau xót, vành mắt Hứa Quan Hạo hơi ửng đỏ.. quay qua khung cảnh bên ngoài cửa sổ. “Tôi chỉ không muốn bị em ấy ghét.”
Tâm trạng của Hứa Quan Hạo khiến bầu không khí trùng xuống, Ngụy Tử Tân vỗ vỗ đầu Hứa Quan Hạo.
“Thật là.. sao lại thích tự làm khổ bản thân như vậy, một cái áo khoác thôi mà đã thế này, chả hiểu sao nữa.”
Bị vỗ vào đầu, Hứa Quan hạo liền nhướn mày ngẩng lên nhìn, vừa nghe Ngụy Tử Tân nói vậy, tức giận trong lòng cũng trở thành do dự. “Thật sao? Là tôi nghĩ quá nhiều sao?”
Ngụy Tử Tân thở dài lắc đầu, đeo kính râm lên. “Đi, dẫn cậu đi ăn đã, xong rồi thì về nhà, tôi cũng muốn xem thằng quỷ nhỏ rút hồn cậu lớn lên nhìn như nào, khiến cậu say mê như vậy.”
Nhìn Ngụy Tử Tân khởi động xe, Hứa Quan Hạo thắt dây an toàn lại. “Cậu đến nhà tôi, tôi còn chưa nói với Tiểu Kiệt.”
Ngụy Tử Tân trực tiếp đạp cần ga, tăng tốc độ xe. “Đủ rồi đó! Càng ngày càng không có tiền đồ, cứ thế này người thiệt chỉ có cậu thôi, có khi vừa bị liếc mắt đã ngồi ngoan một chỗ không dám ho he gì rồi.”
Hứa Quan Hạo có chút không phục, thế nhưng vừa nghĩ sau này bọn họ được ở cạnh nhau thì cười cười, Ngụy Tử Tân nhìn thấy không khỏi lạnh run.
Nhớ tới trò chơi của mình, Hứa Kiệt vừa tan học đã gọi điện thoại kêu tài xế tới đón, nhanh chóng trở về nhà.
Hứa Kiệt chỉ chăm chăm nhớ tới trò chơi kia, thế nên định vào nhà đổi dép xong thì lên phòng luôn.
“Tiểu Kiệt, sao hôm nay về sớm vậy.” Vừa thấy Hứa Kiệt, Hứa Quan Hạo đã chạy ra đón, cầm lấy cặp sách hộ Hứa Kiệt.
Đưa cặp sách cho Hứa Quan Hạo, Hứa Kiệt nhanh chóng thay dép xong.
“Ồ, thằng bé lớn ra phết ấy nhở, không ngờ Hứa Quan Hạo nhà cậu chăm trẻ tốt như thế.”
Nghe thấy giọng nói vui vẻ, Hứa Kiệt giật mình ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một người ăn mặc lẳng lơ ngồi trong phòng khách nhà họ, một thân áo hoa đỏ rực.
Thấy Hứa Kiệt dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn, Hứa Quan Hạo liền giới thiệu. “Đây là người bạn mà anh nhắc tới, Ngụy Tử Tân.”
Hứa Quan Hạo không nói trước là có người đến chơi, Hứa Kiệt nhìn Hứa Quan Hạo xong thì quay ra nhìn Ngụy Tử Tân. “Xin chào.”
Khóe miệng nhấc lên, Ngụy Tử Tân dùng ánh mắt đánh giá Hứa Kiệt.
Một thân áo khoác quần jean, tóc hơi ngắn, có lẽ liên quan tới vụ tai nạn xe, anh từng nghe Hứa Quan Hạo kể. Cũng khá là đẹp trai, thế nhưng thần sắc hơi lạnh lùng, không biết cười lên rồi có đỡ hơn không. Quan trọng là, ánh mắt khi nhìn Hứa Quan Hạo.. chẳng có nhiều tâm tình, giống như nhìn người quen, chẳng bù cho Hứa Quan Hạo, cầm túi sắc nhìn đầy mê luyến.
Đúng là nhức đầu, Hứa Quan Hạo muốn theo đuổi đối phương, con đường phía trước còn gian nan lắm.
“Nè, Tiểu Kiệt còn nhớ anh không, lúc em còn nhỏ anh từng bế em đó.” Ngụy Tử Tân đứng dậy, đi tới trước mặt Hứa Kiệt.
Lúc sáu tuổi thì sao mà nhớ được, Hứa Kiệt nhìn Ngụy Tử Tân, khẽ mỉm cười.
Được rồi! Cười lên cũng chẳng đỡ hơn, còn có cảm giác lạnh lùng hơn trước.
“Khi ấy Tiểu Kiệt nhỏ như vậy, sao mà nhớ được.. Được rồi không nói nữa, em đi rửa mặt đi! Cơm nước đã chuẩn bị xong rồi.” Hứa Quan Hạo chạm nhẹ vào vai Hứa Kiệt, ôn nhu nói.
Hứa Kiệt hướng Ngụy Tử Tân khẽ gật đầu, liếc nhìn Hứa Quan Hạo rồi đi lên phòng tắm.
Đợi Hứa Kiệt đi rồi, Ngụy Tử Tân không chịu được vỗ lưng Hứa Quan Hạo một cái.
“Tôi chỉ muốn nhắc nhở cậu một chút, mắt sắp rơi đến nơi rồi kìa.” Ngụy Tử Tân lắc đầu, xoay người đi vào phòng bếp. “Bác Kim, tối nay có món tôm mà cháu thích không, bác có tự mình xuống bếp không!”
Trên bàn ăn quả thật có đĩa tôm nướng lớn, còn là bác Kim tự tay làm, Ngụy Tử Tân cười cười đầy đắc ý.
Đến bữa ăn, Ngụy Tử Tân nhìn hai người ngồi đối diện, Hứa Kiệt vẫn cúi đầu chăm chú ăn, mà Hứa Quan Hạo không ngừng gắp thức ăn vào bát cậu, động tác đều theo thói quen.
“Quan Hạo, nếm thử món tôm bác Kim làm đi, hồi bé vẫn thường bắt bác Kim làm, bác Hứa còn nói chúng ta bắt nạt bác Kim.”
Hứa Quan Hạo đang gắp rau vào bát Hứa Kiệt, muốn Hứa Kiệt không nên kiêng ăn, nghe Ngụy Tử Tân nói vậy thì khẽ cười.
“Bác Kim là quản gia chứ đâu phải đầu bếp, mà đừng nói chúng ta, toàn cậu quấn lấy bác Kim ấy chứ.”
Ngụy Tử Tân nhìn quanh phòng bếp, bác Kim ngồi tách ra cũng đang ăn cơm. “Không ngờ mấy năm rồi mà tay nghề của bác Kim vẫn còn tốt như vậy, cậu ăn thử xem.”
Nói rồi, Ngụy Tử Tân liền gắp một con tôm lớn vào bát Hứa Quan Hạo.
Hứa Kiệt đang cúi đầu ăn cơm, đột nhiên ngẩng lên nhìn Ngụy Tử Tân.
Nhìn vẻ mặt tham ăn của Ngụy Tử Tân, Hứa Quan Hạo liền gắp tôm lên chuẩn bị ăn.
“Đừng ăn.” Hứa Kiệt trực tiếp ngăn động tác của Hứa Quan Hạo. “Không sợ ngứa tay sao?”
Hứa Quan Hạo bị dị ứng với hải sản như tôm, thế nhưng cũng không quá nghiêm trọng, chỉ là mỗi lần ăn xong mu bàn tay sẽ nổi mẩn đỏ, chỉ hơi ngứa một chút, cho nên cũng không quá chú ý, nếu có thể không ăn sẽ không ăn, nếu được gắp cho ăn cũng sẽ không cự tuyệt.
Đã lâu rồi không ăn tôm, lại do bác Kim tự tay làm, Hứa Quan Hạo cũng muốn ăn một chút.
“Ăn một con thôi sẽ không sao đâu.” Không đợi Hứa Quan Hạo nói, Ngụy Tử Tân đã khoát tay tỏ vẻ vô lo.
Hứa Kiệt cau mày, nhìn về phía Hứa Quan Hạo.
Nhìn con tôm lớn trong bát, Hứa Quan Hạo nhìn cậu cười cười. “Không cần lo đâu, chỉ ăn một con thôi mà.”
Hứa Kiệt cúi đầu tiếp tục ăn cơm của mình, cũng không nhìn Hứa Quan Hạo nữa.
Hứa Quan Hạo quả thật chỉ ăn một con, ăn xong thỏa mãn, tiếp tục gắp rau cho Hứa Kiệt.
Trông thấy một màn như vậy, Ngụy Tử Tân có chút buồn cười.
Ăn cơm xong, bác Kim chuẩn bị điểm tâm ngọt cho mọi người, Ngụy Tử Tân ăn chè đầy thỏa mãn, nói là muốn ở lại đây không đi nữa, bác Kim nghe vậy thì cười cười.
Ăn chè xong mọi người nói đủ chuyện trên trời dưới biển, Hứa Quan Hạo ngồi được một lúc thì bắt đầu vô thức gãi tay, thế nhưng vì mải nói chuyện với Ngụy Tử Tân nên không để ý tới, khiến Hứa Kiệt ngồi bên nhíu mi nhiều lần.
“Nghe nói cuối tuần lão Lưu làm lễ mừng thọ.” Ngụy Tử Tân liếc mắt nhìn Hứa Quan Hạo.
“Mới về vài ngày đã biết rồi, xem ra tin này lan rộng nhỉ.” Hứa Quan Hạo hừ một tiếng, bĩu môi.
“Hứa đại thiếu gia này, có bao nhiêu người nhìn chòng chọc vào cậu, lần này cậu đắc tội với lão Lưu, chắc nhiều người thấy hả hê lắm!”
Hứa Quan Hạo gãi tay mạnh hơn, híp mắt nói. “Để bọn họ vui vẻ đi, xem tương lai có còn muốn vui hay không nữa.”
“Đừng gãi nữa.” Hứa Kiệt nhịn không được, nắm chặt lấy tay Hứa Quan Hạo, ngăn anh tiếp tục gãi.
Hứa Quan Hạo giật mình một chút, sau đó cúi đầu nhìn tay mình, tay bị gãi đến đỏ hồng, lúc nãy không để ý, giờ nhìn thấy rồi, chỉ thấy mu bàn tay rất ngứa.
Da Hứa Quan Hạo vốn trắng, thế nên những đường gãi đỏ hồng, nhìn vô cùng bắt mắt.
“Nhưng mà ngứa!” Bị Hứa Kiệt nắm tay, Hứa Quan Hạo không được gãi bắt đầu nhăn mặt, quay sang thì thấy Ngụy Tử Tân vô tâm cười.
Hứa Kiệt nhẹ nhàng xoa xoa mu bàn tay anh, sau đó nhờ bác Kim đi lấy thuốc.
“Cậu chủ ăn tôm, Ngụy thiếu gia sao lại như vậy, tôi đã nói là không làm mà cậu còn cứ bắt, nhất định là cậu lừa thiếu gia nhà tôi ăn, sau này tuyệt đối không làm cho cậu nữa.” Bác Kim trừng Ngụy Tử Tân, bỏ lại một câu rồi vội vàng đi tìm thuốc.
“Này, cậu ấy cũng muốn ăn mà, sao bác Kim lại mắng cháu.” Ngụy Tử Tân bất mãn hô vọng vào.
Hứa Kiệt cũng có chút tức giận với hành động của Ngụy Tử Tân, nếu không phải anh ta gắp cho Hứa Quan Hạo, anh ấy sẽ nhất định không ăn. Nhưng vì đối phương là bạn Hứa Quan Hạo, nên Hứa Kiệt chỉ đành im lặng, xoa xoa mu bàn tay anh.
Bác Kim rất nhanh đã mang thuốc tới, Hứa Kiêt nhận lấy, bôi xuống một lớp.
Hai mu bàn tay đều bị bôi một lớp thuốc mỡ, Hứa Quan Hạo cau mày. “Vẫn rất ngứa.”
Hứa Kiệt liếc mắt nhìn Hứa Quan Hạo, thấy anh lộ ra vẻ mặt đầy ủy khuất, vì vậy mím môi, kéo tay anh lên rồi nhẹ thổi.
Thuốc mỡ ươn ướt, lúc thổi qua có chút lành lạnh, cái ngứa cũng dịu đi rất nhiều.
“Sau này không được ăn tôm, một con cũng không được ăn.” Thổi xong tay phải lại qua thổi tay trái, Hứa Kiệt thấp giọng nói.
Giơ tay lên cho Hứa Kiệt thổi, hai mắt Hứa Quan Hạo sáng lên, mỉm cười nói. “Được.”
Mỗi thế thôi đã thấy hạnh phúc rồi, Ngụy Tử Tân ngồi bên cạnh nhìn, trong lòng có chút xúc động, cuối cùng cũng hiểu vì sao hôm qua mình nói ‘Có cơ hội’, cậu ấy lại cao hứng như thế.
Lúc Ngụy Tử Tân về, Hứa Quan Hạo đi ra tiễn.
Đi tới bãi xe, Ngụy Tử Tân nhìn bàn tay bị thoa thuốc mỡ của Hứa Quan Hạo nói. “Ngại quá, không nghĩ bị dị ứng nghiêm trọng vậy, tôi tưởng không có việc gì.”
Hứa Quan Hạo khoát tay, tỏ vẻ không để tâm. “Hồi nhỏ không bị dị ứng, nhưng lớn lên thì đột nhiên không thể ăn, tôi cũng không ngờ lại ngứa như thế, trước đây cũng bị một lần nhưng quên rồi, ngủ một giấc là sẽ tốt thôi, cậu không cần phải để ý.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]